Ý chí, nghị lực của một thương binh nặng

Ngày đăng: 07:52 14/03/2015 Lượt xem: 618

Bài dự thi: “Gương sáng trường Sơn”

Ý chí, nghị lực của một thương binh nặng

 Nguyễn Quốc Lập – BTV Trang TT Trường Sơn

 

Chúng tôi sinh ra và lớn lên khi đất nước còn bị chia cắt, cả nước đang dồn sức người, sức của ra mặt trận với ý chí "tất cả vì sự nghiệp giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước". Khi cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước bước vào giai đoạn ác liệt nhất, nhiệt huyết của tuổi trẻ đã thúc giục chúng tôi lên đường đánh giặc. Tháng 4/1974, Nguyễn Văn Phong cùng chúng tôi tự nguyện nhập ngũ, khi đang ở tuổi 18. Điều đó cũng tự nhiên như hơi thở của lớp thanh niên lúc bấy giờ.

 

Ảnh tư liệu: minh họa

 

Vào một ngày đáng nhớ, ngày 1/3/1975, đơn vị tôi nhận lệnh đánh Đồn Tầm - chốt Mỹ, mở màn chiến dịch Tây Nguyên. Rồi tiếp đó, tiếng súng nổ dồn dập hướng Kon Tum – Gia Lai thu hút địch từ Buôn Ma Thuột về và ghìm chân chúng tại đây, tạo thuận lợi cho hướng tấn công chủ yếu giải phóng Buôn Ma Thuột. Sau khi tiêu diệt điểm cao 605, ngày 13/3/1975 chúng tôi tiếp tục phát triển vào sâu, áp sát trận địa của các tiểu đoàn 89 và 90 thuộc Liên đoàn biệt động quân số 25 của địch, đánh chiếm quận lỵ Thanh An. Bỗng một tiếng nổ lớn làm bầu trời như tối sầm lại. Trong khói lửa, chúng tôi thấy Nguyễn Văn Phong thân thể đầy thương tích, máu me đầm đìa. Anh được cáng đi, chúng tôi đau buồn nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn được gặp lại anh nữa.

 

Ảnh tư liệu: minh họa

 

Ngày hòa bình trở về quê hương, tôi dò tìm tin tức bạn. Thật bất ngờ, tôi gặp lại anh bằng xương bằng thịt. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, sung sướng. Anh bồi hồi tâm sự: Ngày đó được sự chăm sóc, cứu chữa tận tình của cán bộ và chiến sỹ quân y viện 2 Tây Nguyên, anh đã dần dần hồi phục. Rồi anh được chuyển từ Plâycu ra Bắc trên một chuyến máy bay đặc biệt chở thương binh nặng. Thêm gần 3 tháng điều trị tích cực ở Quân y viện 108, tháng 8/1975, anh được chuyển về Đoàn điều dưỡng 225, huyện Hiệp Hòa, tỉnh Bắc Giang, rồi về Trung tâm điều dưỡng thương binh nặng Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh. Năm 1990, hưởng ứng cuộc phát động của Đảng và Chính phủ, hướng dẫn của Bộ Lao động - Thương binh và Xã hội, Nguyễn Văn Phong tình nguyện xin về điều dưỡng tại gia đình để có điều kiện cùng vợ chăm sóc bố mẹ già và các con. Lúc bấy giờ thôn Xuân Lai, xã Xuân Lai, huyện Gia Bình quê anh là một địa phương nghèo của tỉnh, đường xá đi lại hết sức khó khăn, người dân vẫn quen với nếp làm ăn nhỏ lẻ, tự cung, tự cấp nên đời sống cũng không khá lên là bao.

Sau những năm tháng ác liệt ấy, anh trở về  với nhiều mảnh đạn còn nằm lại trong cơ thể, cụt 2 chân,  mắt mờ... Anh là thương binh nặng hạng 1/4, mất sức lao động 97%, tưởng như không còn tương lai. Nhưng rồi anh đã tìm thấy tình yêu ở người vợ hiền, hết mực thủy chung, là cô Trịnh Thị Nhỡ. Sau ngày cưới, cũng như nhiều cặp vợ chồng trẻ khác, anh chị đã phải bươn chải với cuộc sống khó khăn khi đất nước vừa trải qua cơn binh lửa, bước vào thời kỳ khôi phục sau chiến tranh. Sức yếu lại tàn tật làm chẳng đủ ăn, nhưng anh chị vẫn tích cực tham gia lao động, vững tin vào ngày mai tươi sáng.

Lúc bấy giờ, ở quê hương xóm làng, cuộc sống gia đình nào cũng nghèo khó, được bữa cơm độn khoai sắn cũng là hạnh phúc lắm rồi. Để sinh sống chỉ còn cách bám lấy mảnh đất mầu mỡ nam Sông Đuống để trồng trọt, chăn nuôi, kiếm sống qua ngày.

Những năm tháng chiến tranh ác liệt đã qua đi, sự hy sinh của đồng đội như tiếp thêm nghị lực cho anh tiếp tục chiến đấu với “giặc đói nghèo”. Anh thường trằn trọc suy nghĩ: Bà con làng xóm đã cùng trải qua cuộc đấu tranh vì độc lập, tự do của tổ quốc, thì hôm nay dù tàn phế mình cũng phải sát cánh cùng bà con phát triển kinh tế, thoát khỏi đói nghèo. Anh đã cùng những người có điều kiện kinh tế khá hơn dìu dắt, giúp đỡ những người nghèo hơn với tinh thần "lá lành đùm lá rách".

Ngày qua tháng lại, với 8 sào ruộng, chăn nuôi đàn lợn đến hàng chục con, rồi tự tay mổ lợn đem bán, cuộc đời như đền đáp lại công sức của vợ chồng ông, cuộc sống gia đình ông ngày càng khá lên. Không dừng lại đó, cùng với số vốn đã có, ông chủ động vay mượn thêm để mở rộng sản xuất. Khi đời sống đã dần ổn định, vợ chồng ông luôn tích cực tham gia phong trào từ thiện, và bầy cách làm ăn cho nhiều gia đình khác, giúp bà con láng giềng có hướng làm ăn, thoát khỏi đói nghèo.

 

Ông Nguyễn Văn Phong (thứ 2 đang báo cáo với thiếu tướng Hoàng Anh Tuấn,  thứ 3 từ trái sang)

 

Cuộc chiến làm giầu được nhen nhóm trong ông bắt đầu từ những ngày nấu rượu, nuôi lợn, rồi mổ lợn, bán thịt lợn. Rồi ông thành lập tổ thương binh làm máy xay xát gạo, học nghề kim hoàn rồi chuyển sang kinh doanh vàng bạc, đá quý tại thị trấn Gia Bình. Nhờ sản phẩm làm ra có chất lượng, được nhân dân tín nhiệm, đồng đội đón nhận mà kinh tế gia đình ông từng bước ổn định và ngày càng cải thiện. Song với ý tưởng cùng quê hương làm giầu, năm 2006, ông đã thành lập công ty TNHH Đức Phong 27/7, phát triển nghề truyền thống tre trúc của quê hương, với mục đích đem sản phẩm của quê hương đến với người tiêu dùng trong nước và quốc tế. Giờ đây, Công ty không chỉ giới thiệu sản phẩm do mình trực tiếp gia công mà còn cung cấp nguyên vật liệu cho bạn hàng trong và ngoài tỉnh… Hiện tại, Công ty của ông thường xuyên có từ 15 đến 20 công nhân, đều là con em những CCB và đồng đội của ông, chủ yếu sản xuất sản phẩm từ tre trúc và khai thác những gốc tre lấy từ Trường Sơn về làm bàn ghế, đồ mỹ nghệ trưng bầy… Mỗi công nhân có thu nhập từ 3 triệu đến 4 triệu đồng/tháng. Ngoài chi phí, gia đình ông giữ mức thu nhập ổn định từ 150 triệu đến 200 triệu đồng/năm và đóng nghĩa vụ cho Nhà nước từ 15 đến 20 triệu đồng/năm.

Những đóng góp của ông trong chiến tranh cũng như trong xây dựng hòa bình được bà con quê hương ghi nhận. Ông đã được Nhà nước tặng thưởng Huy chương Kháng chiến hạng Nhì; các bộ, các ngành tặng nhiều bằng khen, giấy khen. Nhưng có lẽ phần thưởng quý giá nhất đời ông là ba người con, cả trai lẫn gái đều đã trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định, đời sống gia đình hạnh phúc, ấm êm. Còn chúng tôi vẫn gọi ông bằng cái tên trìu mến: "Phong cụt" - người đồng đội tàn mà không phế.

Đó là đôi điều ít ỏi về bạn tôi, ông Nguyễn Văn Phong, Giám đốc Công ty TNHH Đức Phong 27/7, thị trấn Gia Bình, huyện Gia Bình, người cựu chiến binh luôn giữ vững và phát huy phẩm chất “Bộ đội Cụ Hồ”, dũng cảm vượt khó vươn lên trong phát triển kinh tế, xóa đói giảm nghèo trên quê hương quan họ văn hiến.

 

tin tức liên quan