"Người cán bộ" - Thơ: CCB Phạm Minh Tâm
Ngày đăng:
08:53 23/09/2024
Lượt xem:
258
NGƯỜI CÁN BỘ
Nếu cán bộ chỉ lo rèn ngôn ngữ
Mục đích là rao chữ, nói cho hay
Thì khiếu nhà ai biết dạy mát tay
Cũng có thể có ngày thành cán bộ.
Sáng lên xe đến công đường, nhiệm sở
Một căn phòng chật sách sổ, công văn
Kín lịch trình nên thưa việc xuống dân
Thì cán bộ chỉ là chồng báo chí.
Nếu làm quan mà chỉ ngồi giữ ghế
Để cậy quyền, cậy thế với nhân dân
Thì chỉ cần lũ tù tội, phạm nhân
Cũng thành kẻ cầm cán cân công lý.
Nếu cán bộ "mơ" học hàm, học vị
"Lo lót" sao có chính chỉ, văn bằng
Mượn áo triều đình khoác "quan võ, quan văn"
Thì rốt cuộc chỉ là thằng trí trá.
Người cán bộ đâu phải ai xa lạ
Họ chỉ là con đẻ của nhân dân
Cớ chi lên ngôi lại ỷ thế, công thần
Trước "móng ngựa" mới phân trần, hối cải.
Biết bao vị sa bẫy tiền, lưới gái
Kế mỹ nhân - Vua nghiêng nước, nghiêng thành
Ma lực đồng tiền mua lợi, bán danh
Quan gục ngã hơn chiến tranh tàn khốc.
Đời có lúc, như sông kia có khúc
Người làm quan biết lắng đục mà trong
Chớ hòa mình vào bèo bọt, rêu rong
Tránh sao khỏi vướng vào vòng lao lý.
Nếu gia cảnh ngự lầu son gác tía
Phú quý, xa hoa, ngạo nghễ giữa đời thường
Sống sang giàu, hưởng lạc tựa đế vương
Là lũ Sở Khanh, là phường vô lại.
Quan nhất thời, Dân mới là vạn đại
Rời chốn công đường, quan lại hoàn dân
Đạo làm người phải có nghĩa có nhân
Là cán bộ giữ mình - Chân, Thiện, Mỹ.
Người cán bộ phải là người giản dị
Dẫu có tài yên vị - phải tu tâm
Chẳng vẹn "vô tư, liêm chính, kiệm cần"
Cũng đừng quá si sân, toan tính.
Ai làm quan cũng một thời từ lính
Chưa vào sinh ra tử khôn lường
Cũng trải qua lăn lộn chốn quân trường
Được giáo dạy lòng yêu thương, nhân ái.
Biết bao quan, cảnh gia đình băng hoại
Con hỏng do cha, vợ dại trách chồng
Đạo luân thường, mỹ thục thuần phong
Lo "tề gia" mới mong "bình thiên hạ".
Là cán bộ phải giữ gìn danh giá
Biết hòa máu mình vào máu thịt nhân dân
Như năm xưa chống giặc ngoại xâm
Sinh tử mong manh Cán, Dân cùng một dạ
*
* *
Ngoảnh nhìn lại cán bộ mình sa ngã
Thành củi thành than, trả giá cho đời
Để vợ, chồng, con tỉnh ngộ làm người
Ôm nỗi nhục, thành trò cười thiên hạ.
Khi kẻ bẩm người thưa hỉ hả
Giờ vắng teo như mả ăn mày
Bài học làm người vốn dĩ xưa nay
Sống nhẫn tâm - đời có vay, có trả.
CCB Phạm Minh Tâm
tin tức liên quan