GẶP HỔ GIỮA ĐƯỜNG
Phạm Thành Long
CCB F471
Với Nguyễn Văn Hộ, hôm nay anh vừa tròn ba tháng được làm lính Trường Sơn. Hộ là sinh viên năm cuối của trường Sư phạm thể dục, thể thao Trung ương. Quê anh ở Đông Quan, Đông Hưng, Thái Bình. Hộ ngập ngũ cùng đợt với tôi. Hộ được bổ sung vào C2 hậu cần Binh trạm 35, đóng ở Huội Mơn, giáp gianh với Binh trạm 34. Là một chàng trai quê lúa nhưng Hộ trắng trẻo và khá đẹp trai. Anh em trong đơn vị vẫn kêu anh bằng một cái tên kép là “Hộ bột”.
Hôm nay anh được cử đi lấy gạo cùng với ba chiến sĩ khác.
Từ Hội Mơn, Hộ và các anh phải vượt qua một quả đồi đầy lau lách. Lối đi chỉ là một con đường mòn. Nhiều chỗ, hai bên lau lách xoè ra che kín cả lối đi.
Khi vừa xuống tới chân đồi thì tiểu đội trưởng Đủ đột ngột đứng khựng lại.
- Các cậu có ngửi thấy mùi hôi không ? Đủ hỏi khẽ.
- Hình như có mùi cứt, anh ạ. Hộ đi ngay phía sau tiểu đội trưởng khẽ trả lời.
- Không phải. Là mùi hôi của thịt chết. Nói rồi anh khoát tay cho anh em tiếp tục đi. Gió vẫn mang mùi hôi thổi ngược về phía di chuyển của các anh.
Vừa qua một khúc ngoặt thì trời ơi, trước mắt các anh một con hổ lớn đang ngồi giữa lối đi. Mặt nó phải to bằng chiếc nắp nồi hai mươi ấy. Con hổ ngồi hướng mặt về phía các anh. Khoảng cách từ con hổ đang ngồi chỉ cách các anh chỉ năm sáu mét. Chả lẽ nó ngồi rình mồi trên lối mòn này ư ? Tất cả đều run bắn lên, nhất là lính mới Nguyễn Văn Hộ. Nhưng chàng sinh viên này lại muốn thể hiện mình là một lính mới có thừa bản lĩnh. Anh liền nói nhỏ với tiểu đội trưởng: “Để em”. Nói rồi ngay lập tức Hộ kéo khẩu AK ra phía trước. Không kịp bỏ chiếc ba lô trên lưng xuống, Hộ hướng mũi súng về phía con hổ rồi bấm cò. Một loạt đạn nổ chói tai vang lên. Vì sức nặng của chiếc ba lô sau lưng, lại quên điều chỉnh nấc bắn phát một, Hộ cứ thế miết cò. Bị bất ngờ vì loạt đạn liên thanh, sức giật của súng cộng và sức nặng của chiếc ba lô làm Hộ ngã ngửa người về phía sau. Khẩu AK trong tay Hộ cứ thế vạch lên trời cả một vầng lửa đỏ. Đạn bay hết cả băng. Đồng đội đi phía sau hoảng hồn. Các anh vội nằm rạp xuống mặt đất. Đạn xẹt qua đầu hai chiến sĩ đi sau nóng rát. Thật hú vía, không ai bị dính đạn.
Con hổ giật mình hoảng sợ trước loạt đạn nổ bất ngờ. Nó vọt nhảy vào đám lau lách trước mặt biến mất.
- Cậu bắn kiểu gì thế hả. Tiểu đội trưởng Đủ vừa bị một phen hú vía, bực dọc trách móc.
Lúc này nhìn Hộ thật tội nghiệp. Mặt cậu ta vẫn trắng bệch ra như đánh phấn. Hộ thở không ra hơi. Phải một lúc sau cậu ta mới nói một cách khó nhọc:
- Em xin lỗi. Lần đầu tiên gặp hổ. Em không được bình tĩnh cho lắm nên chả kịp kiểm tra nấc bắn. May mà không ai việc gì…
- Nếu bình tĩnh thì cậu có bắn trúng không ? Một chiến sĩ đi cùng hỏi Hộ.
Không để Hộ trả lời, tiểu đội trưởng nói:
- Có mà bắn vào mắt. Thôi, nhát gan như cậu thì từ nay đừng bao giờ tranh đi trước đội hình nữa nhé. May là gặp hổ đấy. Nếu gặp địch thì hôm nay chúng tớ toi mạng vì cậu rồi.
- Gặp địch thì phải khác chứ ạ. Hộ chữa thẹn, cãi cứng.
- Đúng rồi. Nó khác là ở chỗ, con hổ nó sợ nên mới nhảy vào rừng. Còn thằng địch mà biết cậu bắn lên trời như thế thì nó xơi tái cậu và chúng tớ rồi chứ nó chả thèm chạy vào rừng như hổ đâu. Hiểu chưa !
Hộ cúi đầu như người biết lỗi.
- Thôi, cậu Hùng đưa cho thằng Hộ con dao găm để cậu ấy đào vết chân hổ mang về cho đại đội trưởng nấu cao “hổ cốt”.
Tiểu đội trưởng Đủ trêu vui. Tất cả cùng cười vang.
- Ấy chết. Em xin anh và mọi người đừng kể chuyện này với đại đội trưởng và đơn vị nhé. Lộ ra thì em chỉ còn nước chui xuống đất thôi đấy. Hộ nài nỉ.
Tiểu đội trưởng nhìn cậu lính mới thương tình. Anh cười và gật gật đầu.
Họ lại tiếp tục lên đường. Lần này thì ai cũng cảnh giác để tay lên súng.