Thơ Nguyễn Hữu Quý

Ngày đăng: 12:09 08/02/2025 Lượt xem: 54
-------------------
 
Thơ Nguyễn Hữu Quý
 
THƠ CHO TA THƯƠNG CUỘC ĐỜI NÀY
 
Thơ cho ta những giải bày rất thật
cái lắng sâu trong giản dị đời thường
thơ đâu phải trưng bày nội thất
lắm tủ bàn mà thiếu một làn hương
 
Hương của đời nằm trong mùi của mẹ
giọt mồ hôi lặn xuống đáy đêm buồn
phù sa mọc cánh buồm xanh trước bể
tôi đã nói gì trong con chữ héo hon
 
Và nước mắt chẳng cần soi lăng kính
để đủ hình dung quỹ đạo Trái Đất đi
mẹ đã mất trước khi tôi vào lính
thơ véo von, tôi đã nói được gì
 
Em tôi mất giữa mùa sim thiếu sữa
nấm mộ con ngơ ngác giữa đất trời
những đứa khác gầy gò thời đứt bữa
thơ hay ư, sao nhạt nhẽo vị đời
 
Bạn tôi chết, tuổi thanh xuân dang dở
con đường rừng khét lẹt khói bom
bao người nữa...trùng trùng bia mộ
thơ quanh co, luẩn quẩn, chờn vờn
 
Nỗi khổ đang bộn bề đây đó
thơ ăn mày từng khúc chữ cao siêu
ta chỉ muốn lặn vào từng ngọn gió
để nghe thơ ru lời mẹ chiều chiều
 
Thơ cho ta thương cuộc đời chân thật
nói cho nhau chút ngôn điệu trái tim người
đi suốt tình yêu chẳng bao giờ trở mặt
chớp bể mưa nguồn vẫn đau đáu quê hương...

Ảnh: Gặp mặt cuối năm Giáp Thìn tại tạp chí Văn nghệ Quân đội.
 
RA BẮC
 
Ta gặp lại phù sa châu thổ mỡ màu
gặp cây trúc xinh , gặp cánh cò bay lã
điệu chèo quê, em í a một nửa
nửa chờ anh thắc thỏm bước lên cầu
Mái đình làng nghe trăng hát tròn câu
rêu phong cũng nghìn năm huống hồ chi hoa văn dáng lửa
tố nữ khoác mưa phùn đi qua cửa
nhịp phách giêng hai lúng liếng mắt cười
Ra Bắc ta gặp lại vành nôi
mẹ Việt ru con thời biển còn lấn đất
bao nhiêu đắp bồi thành cõi bờ bát ngát
xuôi về phương Nam từ một cội nguồn thiêng
Vợ chồng Lang Liêu giã nếp gói bánh dâng
"trời tròn đất vuông" muôn thuở
ta ra Bắc tìm về thôn ổ
hạt thóc cựa mình trong rúc rích chiêm bao
Những sấp ngửa trên thạp đồng dâng sóng xôn xao
giữa sinh - tử là muôn vàn sinh nở
ta nhớ Bắc như là em ta nhớ
cái giọng mềm chẳng lẫn được vào đâu
Không sinh ra ở miền Bắc, vẫn miền Bắc gần gũi biết bao
ta hiểu vì sao ta vẫn gọi sông Hồng là mẹ
và em ạ, ta gọi em là châu thổ
mãi mãi còn nguyên thủy tình yêu!
 


Ở BẮC
 
Chẳng giấu gì em ta đã yêu nàng
cái rét ngọt hây hây má thắm
châu thổ sinh mỹ nhân đầu cơn gió lạnh
mây qua sông Hồng bọc ngà ngọc mai sau
 
Trước sân nhà bố trồng đôi cau
chọn ngày lành mẹ ươm cổ tích
vấn vít nghìn năm tơ duyên vấn vít
mấy lá trầu xanh nghiêng nước nghiêng thành
 
Nhan sắc về ta khi sâm cầm vỗ cánh
câu thơ đề vạt phù sa
bâng khuâng nắng mưa mênh mang châu thổ
không yêu nàng ta mắc tội với giang sơn!
 
Và ta yêu đâu tính cuộc vuông tròn
không giấu diếm vì ta còn lau trắng
còn ngõ gạch đưa dâu, còn trầu cau dạm hỏi, còn quan họ vào canh,
còn mắt chèo luyến lắng, còn mạn trăng chở níu náu cập bờ
 
Ừ muôn thuở ghen tuông và duyên nợ
em hứng ngọt lành váy mỏng đến xôn xao
dẻo thơm ấy giữa đôi bờ thực ảo
nét vào tranh, nét lồ lộ giữa đời
 
Bên em ta cũng nghe nàng gọi
hay nàng là em mấy thiên kỷ từng qua
nét thuần Việt càng nhìn càng thương quá
tha thiết hồn quê ở đâu cũng nồng nàn...
  

Nguyễn Hữu Quý
Phó Chủ tịch Hội VHNT Trường Sơn
tin tức liên quan