CÙNG NỐI NHỮNG VẦN THƠ NGƯỜI LÍNH
Thơ Thân Đức Chính
Hội viên Trường Sơn Sư đoàn 473 tại Tây Ninh
THƠ TÔI NGƯỜI LÍNH GIÀ
Tôi chẳng quen viết những lời hoa mỹ
Không biết chắt chiu đánh bóng câu vần
Lời thơ tôi chỉ mộc mạc bình dân
Và ngay thẳng, với những gì tôi có
Những vần thơ viết từ trong gian khó
Từ rừng sâu từ bên vách chiến hào
Cũng có khi ngay trên đỉnh đèo cao
Nơi khói lửa, bên sau vành tay lái
Những vần thơ đôi khi còn vương vãi
Nhưng thật với đời thật với chính tôi
Có những hôm, bên vực thẳm chơi vơi
Giữa hai trận bom ,ý thơ vội đến
Những bài thơ dù không bờ không bến
Chẳng được hào hoa tráng lệ bao giờ
Đơn giản tôi là người lính yêu thơ
Nên suy nghĩ đã trở thành, nếp gấp
Tôi cứ viết những gì mình đã gặp
Rất nôm na chẳng trau chuốt hào hoa
Để bạn ở gần, đồng đội nơi xa
Nhớ lại những ngày cùng trong gian khổ
Nhớ Kỷ niệm, thời bom rơi đạn nổ
Để chúng tôi gìn giữ lúc trở về
Cho chúng tôi tìm gặp lại bạn bè
Và cũng để nhớ thương người đã mất
Bao đồng đội xác hòa trong lòng đất
Như đang cùng tôi , chắp những vần thơ
Mấy chục năm qua , từ đó đến giờ
Lòng vẫn nặng , bước chân người lính trận...
***
Thơ Nguyễn Thị Kim Chi
THƠ CỦA LÍNH
Tôi rất thích đọc thơ của lính
Những vần thơ chân chất thân thương.
Gác bút nghiên theo tiếng gọi lên đường
Thương cha mẹ, thương những người ở lại...
Xẻ dọc Trường Sơn gian nguy không ngại
Cái chết bên mình mà rất kiên trung.
Thơ của lính rất đỗi anh hùng
Trong sáng vô tư... Không gì so sánh được.
Cuộc trường chinh quân đi như nước,
Biết có thể không về nhưng vẫn cứ ra đi.
Cảm động thơ anh, khi người bạn "không về"
Đau đớn xót xa...Dồn lên đầu súng !
Biết chắc hy sinh không hề nao núng,
Chưa hết giặc chưa về
Cảm phục lắm anh ơi !
Thơ của các anh chan chứa tình người
Dù không còn bóng thù, anh vẫn còn trăn trở:
Thương đồng đội bên nhau một thủa
Nay bạn không " về "...mãi mãi ở rừng xa !
Đọc thơ anh tôi trân trọng thiết tha
Tình người, tình thơ không gì đong đếm được.
Đọc thơ anh tự nhiên tôi cầu ước:
Các anh cứ khỏe hoài để viết thật nhiều thơ.
***
Thơ Thân Đức Chính
THƠ CỦA LÍNH
Em thường nói thích đọc thơ của lính
Chẳng hào hoa mà thật với chính mình
Những bài thơ in dấu cuộc chiến chinh
Nên câu chữ vương cả mùi lửa đạn
Em vẫn bảo đọc hoài mà không chán
Bởi trong thơ có ác liệt chiến trường
Những câu thơ chân chất ấy em thương
Cuộc đời lính là chặng đường vất vả
Nơi nước độc rừng thiêng đầy nghiệt ngã
Đạn nổ quanh mình, xối xả bom rơi
Nơi chiến hào giữa sống chết chơi vơi
Mà thơ lính vẫn như cười như hát
Đời gian lao nhưng lời thơ không nhạt
Lính mà em chẳng bát ngát hào hoa
Bao tháng năm chinh chiến ở miền xa
Khao khát lắm một tình yêu tuổi trẻ
Em thích đọc bởi lời thơ mạnh mẽ
Rất tình người, luôn chia sẻ thuỷ chung
Những câu thơ mang khí thế hào hùng
Dù viết vội giữa muôn trùng đạn lửa
Em bảo anh cứ viết đi - viết nữa
Kể em nghe, gian khổ bước quân hành
Kể em nghe, ác liệt của chiến tranh
Nơi sống chết mong manh đầy nghiệt ngã
Kể sao hết những gian lao vất vả
Nói làm sao cho hết những nhọc nhằn
Để lời thơ cứ mãi phải băn khoăn
Trong trùng điệp những hy sinh gian khổ
Em bảo thơ viết từ trong đạn nổ
Từ bom rơi ác liệt vách chiến hào
Mà câu thơ chẳng một chút đảo chao
Để đôi lúc em nghẹn ngào khi đọc
Anh vẫn biết đọc thơ anh em khóc
Bởi trong thơ nhiều lắm nỗi nhọc nhằn
Rồi hiểm nguy gian khổ với khó khăn
Mất mát hy sinh nỗi đau người lính
Lính mà em có gì đâu toan tính
Chiếc ba lô với khẩu súng cầm tay
Tấm tăng che và cánh võng tháng ngày
Đời giong duổi bởi tình yêu Tổ Quốc ..