CÔ GIAO LIÊN KHÔNG MANG SÚNG
NGUYỄN HOÀNG - CCB f471
10 giờ 30 ngày 16 tháng 9 năm 1969, phân đội trinh sát pháo binh do tôi phụ trách với đầy đủ khí tài trinh sát đo đạc về phối thuộc cho mặt trận Chu Lai để chuẩn bị cho những trận đánh lớn. Chúng tôi đã tiếp cận được thượng nguồn sông Trường - con sông hung dữ bậc nhất về mùa mưa của đất Quảng Nam. Phía bên kia là Dương Yên nơi chúng tôi phải nhờ cậy giao liên dẫn đường. Vẫn còn lác đác mưa. Nước sông Trường chảy cuồn cuộn chưa sang được. Chúng tôi chiếm lĩnh bờ sông chờ nước rút và nghe ngóng tình hình địch bên kia sông. Nghe nói bọn Mỹ mới nống ra chốt chặn. Rất may cho bọn tôi là mưa đã dứt. Mặt trời đã hiện ra. Sông ở miền Trung độ dốc lớn, nước lên rất nhanh và rút cũng rất nhanh. Khoảng hai giờ chiều chúng tôi tổ chức vượt sông.
Cuộc vượt sông của chúng tôi không qua mắt được du kích Dương Yên. Tôi vừa lên bờ đã thấy họ tới bắt liên lạc. Trình giấy tờ cho các đồng chí Dương Yên, một đồng chí cầm giấy giới thiệu đóng dấu hình mũi tên (hỏa tốc) với ba chữ cái Đ.L.T - “ Đi lập tức” của chúng tôi đi đâu đó. Lát sau đồng chí trở ra theo sau là một cô gái. Tới gần, cô gái nhìn qua chúng tôi một lượt rồi nói:
- Em sẽ dẫn mấy anh đi. Bọn nó (Mỹ) mới rút sáng nay. Đề phòng bất trắc bọn ở Dương Bông nống ra phục kích, hơn nữa mấy anh mang vác như thế này rất khó cơ động nên chúng ta sẽ bám theo lộ. Tuy xa một chút nhưng an toàn toàn hơn. Các anh chuẩn bị chút xíu rồi ta đi.
Lúc này tôi mới để ý tới cô gái. Cô có cái miệng rất xinh với chiếc răng khểnh lấp ló ở bên phải. Khuôn mặt trái xoan, lông mày đen không tỉa tót với hàng mi dài cong vút. Bộ bà ba: quần đen, áo màu rêu sẫm, chiếc khăn rằn quấn cổ trên tấm thân mảnh mai cao gầy trông cô giống như một cô gái mới rời ghế nhà trường … Đang mải nghĩ về cô thì cô đã giục:
- Ta đi mấy anh. Em và hai anh đi trước một đoạn. Các anh mang vác nặng nhìn bọn em đi trước mà hành động, nghe.
Tôi và tiểu đội trưởng Đàn đi trước cùng cô. Tiếp theo là các chiến sỹ mang máy đo đạc. Chúng tôi men theo rừng non thận trọng hành tiến. Trên người nặng trĩu súng đạn và máy móc, mặc quần lót thật không dễ chịu gì với những cành cây xấu hổ, cây gai, cỏ dại quấn lấy chân. Ống chân toé máu, ánh nắng chiều tà sau mưa tai quái chiếu bỏng rát sau gáy … Không thèm để ý đến nó, chúng tôi theo sát cô giao liên đặc biệt này. Quả thực cô không giống với bất cứ mẫu người nào chúng tôi gặp trên đường hành quân. Tay không cô đi trước dẫn đường. Giao liên thì phải mang súng thường là khẩu AK hoặc AR15, thanh niên xung phong gùi thồ hàng thì đôi vai hằn lõm, vai u lại. Còn cô giao liên này là ai mà không mang súng lại hăm hở dẫn chúng tôi đi vào chốn lửa đạn … Phía trước bỗng chớp nhằng. Hai tiếng nổ liên tiếp inh tai. Mảnh đạn bay vù vù. Điểm nổ cách chúng tôi không xa. Lại hai tiếng nổ nữa. Lần này xa hơn chỗ chúng tôi một chút. Cô giao liên lùi lại nói với tôi:
- Nó pháo rứa là không có lính bộ ở đây đâu. Ta đi nhanh một chút nữa tìm chỗ ngủ qua đêm anh à. Điều này thì tôi hiểu và tin cô.
Chiều ấy, chúng tôi dừng chân ở một khe cạn giữa hai triền núi đất rất tốt cho tránh phi pháo. Bữa cơm chiều có bàn tay của cô giao liên không súng ăn ngon hơn. Lần đầu tiên tôi ăn món canh “mỳ chay ông Phật” nấu với lá lốt ăn thơm và ngon miệng. Chúng tôi căng tăng võng. Cô nhìn chiếc võng bạt đôi với tấm tăng dày che trên và chiếc màn xô căng hờ ra điều thích thú và lạ nữa. Anh em đã nằm cả trên võng vẫn thấy cô chưa căng võng, tôi nhắc cô:
- Em căng võng nghỉ đi chứ!
Cô đi tới chỗ tôi đề nghị:
- Anh treo võng cao chút nữa, cho em mắc võng phía dưới.
Tôi chưa hiểu cô nói gì thì cô đã tháo võng của tôi ra cột lên cao một chút. Rồi cô lấy võng của cô cột phía dưới. Kiểu mắc võng hai tầng này, khi còn ở hậu cứ tôi có nghe nói: “Các cô ở trong này thấy tăng võng của lính miền Bắc to rộng thường xin mắc ở dưới”. Tôi tưởng anh em bịa chuyện nào ngờ là thật và chính tôi lại ở trong cảnh ngộ. Tôi ngoan ngoãn theo sự chỉ bảo của cô. Nằm võng ngay phía trên cô, tôi không dám cựa mạnh. Màn đêm buông xuống rất nhanh. Tất cả chìm vào trong giấc ngủ sau một ngày căng thẳng…
Ngày thứ hai cô giao liên không súng dẫn chúng tôi đi trong những cánh rừng thuộc vùng giải phóng hướng về Kỳ Yên thuộc huyện Tam Kỳ. Lúc này cô mới tiết lộ thân phận của mình. Cô tên Chung, cán bộ Tỉnh Đoàn Quảng Nam về lại cơ quan nhân dẫn chúng tôi đi cùng, chứ không phải là giao liên như chúng tôi tưởng. Đi và ăn ở cùng nhau trở thành thân quen gần gũi. Cô hay trêu chọc bọn tôi. Nhưng mãi sau này bọn tôi mới biết được kiểu nói lái của cô. Đại loại như:
- Mấy anh! Anh nào cũng nằm cong cả.
- Nằm võng chả cong thì thẳng với ai. Bọn tôi phản bác lại. Cô cười, cười thật thoải mái. Khi ấy bọn tôi đâu biết “nằm cong” là “cỏng K …”
Sang ngày thứ ba. Bọn tôi đổ dốc xuống Kỳ Yên. Nơi dân sống nửa hợp pháp. Nơi đây có những nếp nhà xinh xắn bên luỹ tre xanh, có những đàn em nhỏ dễ thương. Ở đó có những địa đạo xuyên vào lòng núi, là cửa ngõ giữa vùng giải phóng và vùng kiểm soát của Mỹ nguỵ. Đấy là nghe Chung nói thế. Chung bảo vào xóm Chung sẽ đãi bọn tôi một chầu rau khoai lang luộc rồi chia tay. Em về cơ quan còn bọn tôi qua sông về Chu Lai.
Mới xuống đến cửa rừng, nhìn thấy những tràn ruộng bậc thang bỏ hoang. Bất ngờ chiếc L19 ở đâu bay tới. Nó lượn vòng ngay trên dầu chúng tôi rồi nâng dần độ cao. Vừa mới nghe tiếng nổ đầu nòng đã thấy những quầng lửa, khói đen bốc lên trên cánh đồng trước mặt với những tiếng nổ dậy đất. Tôi nhận ra ngay chiếc L19 đang chỉ điểm cho các trận địa pháo quanh vùng bắn phá cánh đồng Kỳ Yên. Tôi ra hiệu cho Chung vào xóm và chỉ huy anh em theo bờ ruộng bậc thang vọt tiến ra phía bờ sông. Vừa mới vào được lùm cây ở bờ sông ngoảnh lại vẫn thấy Chung bám theo bọn tôi. Khi Chung vào được lùm cây tôi hỏi:
- Sao em lại bám theo bọn tôi?
Một tay Chung bám vào tôi cho khỏi ngã, tay kia lấy gùi ra mở gùi hổn hển nói:
- Em gửi mấy anh mấy lon gạo.
Vội ngăn em lại nắm chặt tay em tôi bảo:
- Trời đất ơi! Không phải thế. Em giữ lại đó khi nào bọn anh tới thăm em ở Tỉnh Đoàn, em nấu cho bọn anh ăn và cả rau khoai lang luộc Kỳ Yên nữa chứ.
Em buông gùi hai tay bám bờ vai tôi:
- Anh nhớ nghe!
Tôi ngước nhìn em, mặt em đỏ bừng, đôi môi mấp máy chiếc răng khểnh lộ ra rất duyên. Em đưa vội một tay dụi mắt đỏ hoe mọng nước.
- Đi mạnh giỏi nghe anh!
Tôi lưu luyến rời em, vượt sông theo đồng đội. Sang khỏi sông nhìn sang vẫn thấy em đứng đó. Tôi giơ cao khẩu AK chào tạm biệt em - Cô giao liên không mang súng …
Đã qua bao nhiêu năm rồi. Bây giờ cô cán bộ Tỉnh Đoàn Quảng Nam tên Chung có chiếc răng khểnh duyên dáng ấy ở đâu. Biết được địa chỉ nhất định bọn tôi sẽ đến bắt đền cô món rau khoai lang luộc Kỳ Yên.
Hà Nội, tháng 6 năm 2016