“Đồng đội bao trân quý” – Truyện thơ của Hoàng Đại Nhân
Ngày 26 tháng 11 năm 2021 Đọc trên Báo Điện tử Trường Sơn, thấy bài “CHUYỆN CỔ TÍCH THỜI NAY” – Bài viết được đồng chí Phạm Sinh sưu tầm từ Trang Facebook “Trái tim người lính” và không có tên tác giả truyện… Trong bài viết nói trên tên nhân vật cũng không có, nên khi chuyển thể thành truyện thơ tôi tự đặt tên nhân vật cho dễ xưng hô khi viết…
Hoàng Đại Nhân xin trân trọng giới thiệu cùng các đồng chí và bạn đọc Trường Sơn Truyện thơ mà tôi đã chuyển thể từ câu “Chuyện cổ tích thời nay” sau đây:
CHUYỆN CỔ TÍCH THỜI NAY
Hai lão ấy là đồng môn, học hết phổ thông thì cùng đi bộ đội, ở cùng một đơn vị, vào sinh ra tử có nhau. Hết chiến tranh, cả hai cùng về theo nghiệp bút nghiên.
Tuy nhiên sau này chỉ một lão thành đạt làm Quan đứng đầu một Sở. Còn lão kia là chồng tôi thì chỉ là một công chức làng nhàng ở một cơ quan khác.
Một hôm vợ chồng tôi quyết định đến công sở bạn chồng tôi, xin ông ấy chiếu cố nhận cho đứa con duy nhất mới tốt nghiệp đại học vào làm nhân viên trong cơ quan ông ấy.
Mặc dù chồng tôi bảo rằng không cần quà cáp gì đâu, nhưng tôi không nghe, vẫn thủ sẵn một chiếc phong bao trong đó nhét gần như toàn bộ tháng lương của ông ấy.
Lão bạn chồng tôi vui vẻ tiếp vợ chồng tôi, khi tôi đưa phong bì thì lão cũng vui vẻ nhận và cho ngay vào ngăn bàn, hứa sẽ giúp vợ chồng tôi hết khả năng.
Về tới nhà, tôi cười mỉa nói với chồng:
- Anh thấy chưa, làm Quan thằng nào mà chẳng nhận hối lộ, làm gì có tình bạn chiến đấu thiêng liêng như ông tưởng, các cụ bảo rồi, trên đời làm gì có mèo chê mỡ.
Chồng tôi ngồi im suy nghĩ một lúc rồi buồn bã đáp:
- Thì cũng là tình trạng chung của xã hội hiện nay thôi em. Anh nghĩ nếu nhận một trường hợp khác thì chí ít nó cũng ra giá vài ba trăm triệu, mình là chỗ bạn bè, đồng đội, đến xin việc cho con có mấy triêu bạc, nó nhận giúp là may lắm rồi. Hơn nữa tự em đưa phong bì cho nó, chứ nó có đòi hỏi đâu, xin việc cho con thời nay có mấy triệu bạc thì ở đâu người ta nhận. Thôi, thế là quý lắm rồi chứ nó từ chối thì cũng chẳng có lý do gì mà trách móc được.
Sau đó ít hôm, lão bạn chồng tôi ghé nhà tôi chơi sau khi tan việc ở cơ quan.
Thấy lão xuất hiện, tôi nghĩ bụng:
- Kiểu này không ổn rồi chắc tại phong bì của mình nhẹ quá nên hắn đến từ chối hoặc kiếm cớ đòi thêm nữa chăng?
Sau một hồi trò chuyện, lão ta lấy từ túi áo ra một chiếc phong bì rồi nói:
- Việc của cháu xong rồi, tuần sau cháu có thể tới cơ quan làm việc, lúc nào cháu đến thì bảo cháu ghé chỗ mình rồi mình dẫn sang chỗ làm việc giới thiệu với mọi người luôn. Hôm nay mình mang trả lại vợ chồng cậu chiếc phong bì, vẫn còn nguyên niêm phong đấy, mình chưa bóc ra đâu, bóc ra vợ chồng cậu có khi lại nghĩ mình chê ít. Hôm đó mình nhận là để cậu yên tâm khỏi chạy nhờ thêm ai khác.
Vợ chồng tôi giữ lại ăn cơm, lão vui vẻ nhận lời. Bữa cơm thường nhật chẳng có gì mà hai lão vui vẻ lắm, cứ luôn miệng tranh nhau kể chuyện thời còn ở chiến trường, tôi ngồi nghe mà nhiều lúc cứ rưng rưng chực khóc. Những chuyện này bình thường lão chồng tôi có bao giờ kể cho tôi nghe đâu.
Khi bạn ra về, lão chồng chỉ vào mặt tôi sẵng giọng:
- Bà thấy chưa, không phải ai cũng xấu bụng như bà nghĩ đâu. Ông ấy là bạn học, là là đồng đội chiến đấu của tôi, một thời sống chết có nhau đấy, không có gì cao cả hơn tình đồng đội đâu, không tiền bạc nào mua được đâu.
Nói đến đây, lão đi ra sân đứng và cứ ngưới mắt nhìn lên bầu trời tối đen như đang nung nấu một điều gì đó.
Còn tôi mọi khi chồng to tiếng - điều hiếm xảy ra ở lão - thì tôi bao giờ cũng lu loa mắng át đi, nhưng lần tôi này chỉ biết rưng rưng im lặng cúi đầu nghe lão mắng.
Giờ thì tôi đã hiểu rằng: Tình đồng đội của những người lính nó thiêng liêng trân quý biết bao.
Chuyện có thật đấy ạ. “Trái tim người lính” là như vậy đấy…
(Phạm Sinh sưu tầm từ “Trái tim người lính”)
Nghĩa tình đồng đội - Ảnh minh họa
ĐỒNG ĐỘI BAO TRÂN QUÝ
Phóng tác từ “Chuyện cổ tích thời nay”*
Kính tặng những người đồng đội trân quý, nhân ngày 06/12 và ngày 22/12
Hai lão ấy từng học chung một lớp
Tốt nghiệp phổ thông, nhập ngũ một ngày
Vào chiến trường với cây súng trên tay
Suốt cuộc chiến vẫn từng ngày sát cánh
Họ từng trải qua khá nhiều trận đánh
Luôn bên nhau - tình đồng đội vẹn tròn
Non nước thanh bình - ghi một mốc son
Họ về quê, rồi cùng vào đại học
Qua năm năm đời sinh viên cực nhọc
Ngày ra trường, cùng về lại quê hương
Minh rất giỏi giang, lanh lợi khác thường
Quan lộ hanh thông, đứng đầu một sở
Hùng- chồng tôi, sau nhiều năm trăn trở
Vẫn chuyên viên- một công chức làng nhàng
Chúng tôi vui vì có đứa con ngoan
Xong đại học, mong việc làm công sở
Việc đầu tiên, vợ chồng tôi chợt nhớ
Tới lão Minh - người đồng đội của Hùng
Hùng bảo tôi: Mình tới, cứ ung dung
Nhờ bạn cũ, ai dùng tiền đút lót
Tôi lại nghĩ: Xin việc nhanh và tốt
Phải “phong bì”, dẫu người ấy là ai
Đồng tiền “tiên phong”- chuyện ấy không sai
Tôi gom hết tháng lương chồng, sẵn thủ
Tiếp chúng tôi với tình đồng đội cũ
Minh sẵn lòng đón nhận đủ hồ sơ
Có một điều, tôi không khỏi bất ngờ
Cầm phong bì, Minh vô tư đến lạ
Về tới nhà, tôi nhằn chồng: “Đấy nhá,
Có quan nào chê tiền bạc đâu anh
Dẫu có đi tìm khắp chốn trời xanh
Kiếm đâu được người chính danh trân quý”?
Hùng hơi buồn, anh đăm chiêu suy nghĩ
Rồi động viên tôi: “Em hãy cảm thông
Thời buổi này chẳng ai giúp không công
Vài ba triệu, đừng bận lòng chi nữa”
…
Mấy ngày sau nghe chuông reo ngoài cửa
Tôi vội vàng ra mở, đón khách vô
Minh bước vào vẫn khuôn mặt hiền khô
Tôi chợt nghĩ: “Chắc việc nhờ… vô vọng
Cũng đành chịu, bởi phong bì quá mỏng
Thời buổi nay mua việc phải vài trăm”
Đang não lòng với những nỗi trở trăn
Bỗng Minh móc chiếc phong bì trả lại
Rồi Minh nói, giọng thân tình, chậm rãi:
- Cậu yên tâm, việc của cháu, xong rồi
Ngày đi làm, nói cháu ghé phòng tôi
Tôi sẽ dẫn tới tận nơi, chu đáo.
Tiện bữa, mời cơm, Minh không khách sáo
Dù ngẫu nhiên, tôi chẳng chuẩn bị gì
Minh nói rằng: “Bữa ấy cái phong bì
Tớ cầm tạm, cậu khỏi đi thêm cửa
Chiếc phong bì, tớ cầm mà chưa mở
Nên chả bận tâm nó ít hay nhiều
Đồng đội bên nhau, thân thiết bao nhiêu
Không thể sánh với tiền nhiều- tiền ít”
Suốt bữa cơm, hai lão ăn rất ít
Toàn chuyện chiến tranh, bom đạn đì đùng
Nào những lần bị pháo ở Kon Tum
Bới đất cứu nhau mịt mùng lửa bỏng
Những trận đánh, lực lượng mình quá mỏng
Những trận sốt rừng… miệng đắng, bỏ ăn
Những đêm ngủ hầm hai đứa chung chăn…
Tôi nghe chuyện mà ăn năn, xa xót.
Vợ chồng bao năm chia bùi sẻ ngọt
Mà chưa nghe anh kể một lời nào
Nay họ bên nhau trò chuyện thao thao
Tôi hiểu lắm, đồng đội bao trân quý
Tình đồng đội là ân tình, tri kỷ
Rất thiêng liêng cao quý đến vô vàn
Chẳng bạc tiền nào có thể sánh ngang
Tôi ân hận đã vội vàng… trách oán.
Sài Gòn, ngày 29/11/2021
Hoàng Đại Nhân
Hội viên Hội VHNT Trường Sơn VN