-----------------------------------
	
	Truyện thơ
	 
	VỊ ĐẮNG TÌNH ĐỜI
	(Chuyển thể từ truyện ngắn NGƯỜI CỦA RỪNG, tác giả Phạm Xuân Đào
	đăng tên tạp chí Văn nghệ Quân đội, số 994, tháng 8 năm 2022).
	 
	Đoàn chúng tôi lên vùng cao Tây bắc
	Chiều dần buông, ghé bản, tạm dừng chân
	Thấy ngôi nhà nơi bìa rừng cửa mở
	Chúng tôi vào, xin nhờ vả người dân
	 
	Anh chủ nhà - người đàn ông lớn tuổi
	Mời chúng tôi ngồi nghỉ, uống trà xanh
	Lướt nhìn anh, tôi ngỡ ngàng, chợt nhớ
	Phạm Bá Châu! Tôi thốt gọi tên anh
	 
	Chỉ vào tôi: Mày là Lê Quang Thuấn
	Dân quê choa - người Nông Cống, tỉnh Thanh
	Sau bốn mươi năm, chia tay hôm ấy
	Ai ngỡ mày còn sống…, đến tìm anh?
	 
	Chuyện nhớ lại đúng bốn mươi năm trước
	Tôi và anh cùng đơn vị bộ binh
	Đêm chuẩn bị để sớm mai xuất kích
	Bỗng B52 đánh trúng đội hình
	 
	Khi tỉnh dậy thấy ngực mình đẫm máu
	Không vết thương nhưng bom ép sập hầm
	Châu bới đất, bồng tôi lên trạm xá
	Rồi vài ngày anh lại ghé lên thăm…
	…
	Mấy anh em cùng vây quanh chai rượu
	Đòi anh Châu kể lại chuyện đời mình
	Nỗi cơ cực của anh thời hậu chiến
	Kể từ khi về lại đất Thái Bình:
	...
	“Chẳng bằng cấp và chẳng qua trường lớp
	Chàng thương binh - lính cựu, quyết dấn thân
	Tới ngân hàng tạm vay vài trăm triệu
	Nhận thầu luôn cả mấy héc ta đầm
	 
	Anh lên huyện, xin nhờ Phòng Nông nghiệp
	Hướng dẫn mình nghề nuôi cá, nuôi cua
	Rồi sau đó mở thêm trang trại lợn
	Mấy vụ qua, anh liên tục trúng mùa
	 
	Thiếu nhân công, anh thuê người làng xóm
	Trả tiền lương hậu hĩnh với mọi người
	Nhiều cô gái cứ nhìn anh trìu mến
	Anh vô tư, miệng luôn nở nụ cười
	 
	Riêng cô Tân - một cô em xinh đẹp
	Luôn bên anh bàn công việc mỗi ngày
	Anh cũng rất rộng lòng, thương cô gái
	Nhưng chưa hề đụng chạm đến bàn tay
	 
	Sau vài tháng… bụng cô Tân dần lớn
	Ai cũng tin thai ấy của anh Châu
	Họ mong anh hãy nhanh làm lễ cưới
	Nhưng mà anh chỉ lặng lẽ… lắc đầu
	 
	Một ngày sau từ trên Công an huyện
	Có giấy về triệu tập, gọi Châu lên
	Ông Thiếu tá mắng Châu: “Vô trách nhiệm
	Cựu chiến binh mà sao quá đớn hèn?
	 
	Anh bình thản nói với người Thiếu tá:
	Sao tin lời tố cáo của nhà Tân?
	Tôi - người lính có đủ đầy bằng chứng
	Hãy tin tôi, dẫu là chỉ một lần?
	 
	Anh đứng dậy, kéo tay chàng Thiếu tá
	Vào phòng riêng, rồi cởi bỏ quần mình
	Ông Thiếu tá sững sờ khi thấu tỏ
	Chợt choáng người, sai - đúng đã phân minh
	 
	Sáng hôm sau, ông liền đi xuống xã
	Trao đổi cùng các lãnh đạo địa phương
	Chuyện vu khống: lỗi của người tố cáo
	Xúc phạm thanh danh người lính kiên cường
	 
	Trước kẻ thù, anh không hề run sợ
	Nhưng vết thương phạm chỗ quá ngặt nghèo
	Đã cướp đi quyền làm cha cao quý
	Lại còn gieo những hệ lụy kèm theo
	…
	Anh bán nhà, bán khu đầm, trang trại
	Ôm cục tiền phiêu bạt khắp muôn nơi
	Lìa bỏ quê khi tình đời đắng đót
	Mà bão giông cứ từng phút tơi bời
	 
	Anh bước đi như con thuyền không bến
	Bàn chân anh qua đã mấy tỉnh thành
	Tới nơi đây - cảnh núi đồi, phong thủy…
	Anh thấy mình bỗng yêu quý rừng xanh
	 
	Gặp Trưởng bản, xin phép vào nhập khẩu
	Dựng bên đường căn nhà nhỏ..., mưu sinh
	Rồi ngày ngày cùng người dân phát rẫy
	Anh giấu luôn cả tấm thẻ Thương binh
	 
	Thấy dân bản còn đơn sơ, thiếu thốn
	Anh nguyện mình cần sớm phải chung tay
	Sắm xe ngựa, mua giúp hàng của bản
	Đưa hàng đối lưu từ thị trấn mỗi ngày
	 
	Rồi một đêm, khi đưa hàng xuống phố
	Đường rừng khuya, bước chân ngựa đang bon
	Nghe tiếng khóc của một người thiếu phụ
	Anh dừng xe, bước vội xuống lối mòn
	 
	Cô gái kể: “Khi cái bầu đã lớn
	Bị gia đình hắt hủi chẳng cưu mang...”
	Đỡ cô lên xe rồi anh an ủi
	Hứa giúp cô, dẫu vất vả… không màng
	 
	Về cùng anh, thương yêu như người vợ
	Mở tiệc vui, anh đãi cả bản làng
	Kể từ ấy, mái nhà tranh ấm cúng
	Con gái ra đời, được chăm sóc cưu mang
	 
	Ba năm sau, khi đứa con cứng cáp
	Một sớm mai chẳng thấy vợ trong nhà
	Lá thư ngỏ: "Bởi tình đời nghiệt ngã
	Anh chẳng làm chồng... nên em phải lìa xa".
	…
	Đến hôm nay, qua mười năm ròng rã
	Chăm sóc con từng bước lớn nên người
	Cùng dân bản, ngày càng thêm gắn bó
	Bên đứa con yêu cho vẹn tình đời”
	 
	Người thương binh dẫu tàn nhưng không phế
	Luôn vươn lên mạnh mẽ giữa đời thường
	Vượt nghịch cảnh với tâm lòng trong sáng
	Cuộc đời anh - mãi đẹp một tấm gương.
	
	
 
	
	TP Hồ Chí Minh, 08/8/2022
	Hoàng Đại Nhân
	Hội viên Hội VHNT Trường Sơn VN