" Nỗi niềm nhân thế" - Thơ Phạm Văn Việt Hội viên Hội VHNT Trường Sơn
NỖI NIỀM NHÂN THẾ
Đời người một tấc trần ai
Trăm sương nghìn nắng bạc phai mái đầu
Ai sinh ra những bể dâu
Để cho trĩu nặng nỗi sầu thế gian
Lao đao xuống biển lên ngàn
Phù dung sớm nở tối tàn gió theo
Qua sông chỉ một mái chèo
Nhiều khi chẳng biết dõi theo hướng nào
Người thì chiếu sạch giường cao
Người thì tuyết phủ mưa cào đành qua
Gần nhau mà tựa tít xa
Nơi thì điện sáng nơi nhà tối om
Vẫn lo cuộc sồng vuông tròn
Vẫn lo bóng nguyệt mãi còn sáng trong
Vẫn lo Nam Bắc Tây Đông…
Vẫn lo đi trọn một vòng nhân gian!
Phạm Văn Việt
Hội viên Hội VHNT Trường Sơn