Thơ Nguyễn Hữu Quý *

Ngày đăng: 10:51 27/09/2022 Lượt xem: 250
 
NHỮNG NGÀY NÀY
 
Bỗng thèm trở lại vùng cao
Đường biên mây vờn cột mốc
Tổ quốc chạm vào vầng ngực
Ngôi sao đậu xuống lòng tay
 
Bỗng thèm được đến chân mây
Ngắm đồng đội tôi bên sóng
Trường Sa qua ngày biển động
Thương từng vết sẹo phong ba
 
Nơi nào in dấu chân ta
Khi bình yên, lúc giông bão
Lòng tôi biên cương, biển đảo
Từng tấc non nước yêu thương!
 
Bỗng thèm lại được lên đường
Như thời còn mang áo lính
Nhọc nhằn chẳng hề toan tính
Chỉ mong thơ được mặn mà
 
Thương từng mảnh đất đã qua
Nhớ mỗi con người đã gặp
Nay giở lại từng trang sách
Rưng rưng, đồng đội quây quần...

27.9.2022

 
Nguyễn Hữu Quý cùng các chiến sỹ trên Đảo Trường Sa (Ảnh minh họa)
 
NHƯ THẾ QUẢNG BÌNH
 
Đây là miền sông đẹp
dòng chảy nào cũng huyền tích lung linh
chang chang ơi, cát của vùng đất hẹp
cũng vì ta mang ngôn điệu Quảng Bình
 
Tiếng của mạ truyền qua ta như thế
dẫu bốn phương vẫn một chốn quê miềng
từ trọ trẹ nhận cội nguồn xứ sở
những mưa nguồn chớp bể dễ nào quên!
 
Thì cứ nhận ta khoai deo ngọt nắng
mắm lẹp rau mưng thấp thoáng giữa rừng cười
trái ớt mọi cay ngút ngàn mây trắng
giọng hò khoan đưa đẩy góc trời
 
Ta mượn đèo Ngang mắc võng chiều ru mạ
ngọn gió lào về nương nhịp ạ ơ
có một Quảng Bình nghiêng nghiêng nón lá
tay khâu chằm trắng muốt câu thơ
 
Đá Nhảy sóng, núi U Bò đủng đỉnh
ta đưa em về chiêm ngắm Phong Nha
hồn đá triệu triệu năm còn thức tỉnh
giọt thời gian chưa hoá thạch long lanh
 
Tướng huyền thoại sinh ra trong mùa lụt
thi nhân yêu trăng hơn cả yêu mình
có một Quảng Bình bâng khuâng trong vòm ngực
tôi gọi tên Người trước biển mông mênh
 
Thì thế đấy, Quảng Bình không to tát
lấy Trường Sơn, biển Việt để khuyên lòng
dải đất hẹp trở thành bát ngát
chẳng còn lo tới đó sẽ về không
 
Nơi tôi khóc chào đời em đến
khoả nước sông Gianh không chỉ một lần
trời biêng biếc khi mây về cập bến
có một Quảng Bình lồng lộng ra khơi...

21.9.2022 
Nguyễn Hữu Quý
Phó Chủ tịch Hội VHNT Trường Sơn


tin tức liên quan