---------------------------------------------
Thơ mùa Vu lan của Nguyễn Tất Đình Vân
MẸ LÀ HƯƠNG NẮNG
Vầng mây xa lắc chân trời
Rưng rưng nỗi nhớ cuộc đời mẹ tôi
Mẹ ru cánh võng, ru nôi
Các con khôn lớn mẹ tôi héo mòn.
Ruộng đồng thắm sắc gót son
Nghiệp nhà gồng gánh mỏi mòn đôi vai
Má hồng mưa nắng nhạt phai
Chân chim đuôi mắt, ngô khoai ấm lòng
Lưng ong thắt đáy nâu sồng
Yêu con vô hạ, thương chồng tận tâm
Dịu dàng lộng bóng trăng rằm
Trong êm, ngoài ấm, sắt cầm quê hương
Những năm con ở chiến trường
Gạo quê mẹ gửi tiền phương diệt thù
Suốt đời con nhớ mẹ ru
Dẫu là nếm mật, cho dù nằm gai
Mẹ là hương nắng ban mai
Cho con hạnh phúc, tương lai, tình đời!!!
NHỚ HOÀI
Bước chân cỏ mượt non tơ
Giơ tay chạm lộc lơ ngơ vươn mình
Lung linh nắng lụa sân đình?
Con ong hái mật rung rinh hoa đào.
Nồng hương mái tóc ngọt ngào
Thuyền em ngoài bến rạt rào sóng xô
Có người thơ thẩn bên hồ
Vô tình đưa mắt vương tơ yếm đào
Câu ca ngọn gió chênh chao
Trầu têm cánh phượng đậu vào tim tôi
Con tim bỗng đập bồi hồi
Đêm về mơ mộng, đứng ngồi tương tư
Đời đời Quan Họ nhân từ
(trúc xinh, mười nhớ, cũng như tương phùng)
Thương ai con nhện giăng mùng?
Hội lên đến hẹn... để cùng thành đôi.
Ngày xuân trống hội bồi hồi
Yêu nhau đã hẹn xa xôi cũng về
Em người con gái chân quê
Đến nay tôi vẫn mải mê... nhớ hoài ...
Nguyễn Tất Đình Vân
Hội viên Hội VHNT Trường Sơn