Chùm thơ của Hồ Văn Chi hướng về ngày thành lập QĐNDVN – 22-12

Ngày đăng: 06:05 21/12/2023 Lượt xem: 140
 
------------------------------------------------------------------

Chùm thơ của Hồ Văn Chi hướng về ngày thành lập QĐNDVN – 22-12
 
Bài 1:    
VIẾNG MỘ ĐẠI TƯỚNG
 VÕ NGUYÊN GIÁP
 
Tôi đến thăm Ông, một buổi chiều
Mưa xuân thấm lạnh, gió phiêu diêu
Vũng Chùa xao động vờn mây núi
Đảo Yến hiên ngang đón sóng triều
Sống- Tướng oai hùng, lòng đức nghĩa
Thác- Thần trung liệt, đấng cao siêu
Muôn hoa tươi thắm xây quanh mộ
Bày tỏ nỗi lòng dân kính yêu!
HVC
 
Bài 2:
CÁNH VÕNG TRƯỜNG SƠN
Tựa chiếc thuyền con nhuốm gió sương
Đung đưa gợi nhớ cảnh quê hương
Nâng niu giấc ngủ qua đêm lạnh
Gìn dưỡng đôi chân vượt dặm trường
Một mảnh trăng liềm tràn cảm xúc
Hai đầu đất nước nặng tình thương
Rời xa cuộc chiến nhiều năm tháng
Nghĩ đến ngày xưa lại vấn vương.
HVC

Bài 3:     
MƠ VỀ THẠCH HÃN
" Thuyền lên Thạch Hãn ơi chèo nhẹ
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm..."  (1)
 
Lời ai day dứt tháng năm
Trong mơ, tôi trở lại thăm nơi này...
Một vùng cỏ cháy lắt lay
Khói bom lãng đãng giăng dày mặt sông
Dậy trời tiếng thét xung phong
Bom vùi, pháo dập...nhuốm hồng bùn non!
Linh thiêng, hỡi những linh hồn
Hoà trong sóng nước vỗ dồn ngàn năm! (2)
Mênh mang, hỡi ánh trăng rằm
Hãy soi sáng tới chỗ nằm các anh
Sông ơi, xin chớ trôi nhanh
Dập dờn sóng nước, dập dềnh đò đưa
Hoà cùng gió thoảng rặng dừa
Ru các anh ngủ say sưa tháng ngày...
Hết rồi, cỏ cháy lắt lay
Hết rồi, bom đạn đan dày mặt sông!
Hàng dừa soi bóng xanh trong
Các anh yên giấc giữa dòng bình yên!
HVC
--------------------------------------------------
(1): Thơ Lê Bá Dương
(2): Ý thơ Lê Bá Dương

 
 Bài 4: 
THĂM BẠN LÍNH
Bâng khuâng ngắm bạn một hồi lâu
Nét cũ hình xưa vẫn đượm màu
Ánh mắt đăm chiêu nhìn phía trước
Ngôi sao lấp lánh ngự trên đầu
Xuân xanh nhẹ hiến từ khi đó
Nỗi nhớ cồn cào mãi mấy sau
Trận chiến lùi xa hơn "bốn chục"
Hôm nay mới lại được "gần" nhau.
HVC
 
BÀI 5:  
TẤM LÒNG NGƯỜI CỰU CHIẾN BINH
 (Tặng CCB, Thương binh Nguyễn Tiến Dân, Đà Nẵng)
 
Anh vẫn đi, khắp mọi miền đất nước
Việc nghĩa tình thôi thúc bước chân anh
Quen lắm rồi, những núi thẳm rừng xanh
Lưu ký ức thời chiến tranh khốc liệt
 
Có những nơi, anh chưa từng quen biết
Vẫn nỗi lòng da diết cảm thương
Những mẹ già mái tóc phủ dày sương
Xót con mẹ, đất chiến trường cô quạnh!
 
Lặn lội Nghĩa trang, chiến trường xưa giá lạnh
Mang niềm vui đến hàng chục gia đình
Họ thù lao, anh cảm tạ chân tình
Rồi trao lại, thấy lòng mình thanh thản!
 
Người chiến binh đã một thời kiêu hãnh
Trở về nhà không lấp lánh huân chương
Giành trợ cấp và bớt ít tiền lương
Làm việc nghĩa, mặc đời thường toan tính.
 
"Góp đá Trường Sa", động viên người lính
Thêm kiên cường dũng cảm giữa phong ba.
Thương trẻ nghèo, anh đã đến tận nhà
Trao sách vở và khuyên ra lớp, học...
 
Vì chữ TÂM, có quản gì khó nhọc
Thời gian trôi, mái tóc chẳng còn xanh
Vẫn say làm việc nghĩa tình
Tấm lòng anh cựu chiến binh sáng ngời.
HVC
 
Bài 6:
BẠN TÔI NÓI
Vết thương hồi chống Mỹ
May chữa trị kịp thời
Gần đây đã ổn rồi
Không còn nhức nhối mấy
Nhưng như ông đã thấy
Thằng đó gần bốn mươi
Cứ dở khóc dở cười
Sao thành người cho được
Từ miếng cơm ngụm nước
Đều bố mẹ bón cho
Vợ chồng tôi chỉ lo
Đến một ngày nào đó
Mình về theo tiên tổ
Nó biết dựa vào ai!
Còn vết thương của thời
Lên biên giới phía Bắc
Nhiều khi không muốn nhắc
Nhưng nó cứ buốt đau
Bởi mảnh đạn ghim sâu
Nhói trong tim mỗi lúc
Có gió mùa Đông Bắc
Có báo bão biển Đông!
Thôi, đành phải sống chung
Chứ biết làm sao được!
 HVC
 
Bài 7: 
TRƯỚC MỘ "LIỆT SĨ VÔ DANH" 
Cả "xóm mình"
cùng chung một cái tên!
Không! Không! Không!
Đó không phải là tên
Tên, sao lại "vô danh"!
Lửa chiến tranh
                   đã lùi xa...
Đất nóng bỏng xưa
           nay đêm về...giá lạnh!
Nơi đất người
            hồn ta...cô quạnh!
Người tìm ta
              ngày một vắng dần!
Cứ vắng dần
       vắng dần...
              những bước chân
                      tìm mộ phần...
Mà chưa được
            viết lên:
Họ của cha
Tên mẹ đặt
Quê ông bà
Ngày sinh ra
Ngày ngã xuống...
Cứ xa dần,
         xa dần...
             những bước chân
                    của người thân
                          xa dần...rồi xa mãi...
Người vãng lai
          tới thăm
                 và để lại
                   những cây hương
                                    cháy dở...
Cây hương nào
              bùng lên trước gió
                       thay những lời
                                     tri ân!

Hồ Văn Chi, Đà Nẵng
Hội viên Hội VHNT Trường Sơn

 
tin tức liên quan