-------------------
“CÂY ĐÀN GHI TA ĐỊNH MỆNH” –
TRUYỆN THƠ CỦA HOÀNG ĐẠI NHÂN
Viết và chuyển thể Truyện thơ quả là việc làm không mấy dễ đối với những người sáng tác Văn học Nghệ thuật... Có lẽ “cái tài” này nó là cái duyên ưu ái từ một “đấng trên cao” nào đó ban cho mỗi người – Trong đó có Hoàng Đại Nhân (Hoàng Mạo) – Hội viên Hội VHNT Trường Sơn đến từ TP Hồ Chí Minh. Không chính danh mang cái tên “Nhà” (Nhà thơ) nhưng Yêu thơ cùng với cái “duyên” kia đã “đẩy” Hoàng Đại Nhân vào con đường miệt mài – Vắt óc sáng tạo để có hàng trăm tác phẩm thơ đa sắc và đặc biệt anh đã có tới cả trăm tác phẩm viết và chuyển thể truyện thơ. Điều đáng nói nữa ở đây là phần lớn tác phẩm của Hoàng Đại Nhân đều được người đọc trân trọng đón nhận, trong đó có không ít những “Nhà” và những độc giả khó tính...
Trong những ngày đầu Xuân mới 2025 này, Hoàng Đại Nhân đã lục tìm và chọn truyện ngắn mang tên “CÂY ĐÀN GHI TA ĐỊNH MỆNH” của Nhà văn Phạm Thành Long- hội viên Hội Nhà văn Việt Nam- Chủ tịch Hội VHNT Trường Sơn để “khai bút” Xuân đón chào “Kỷ nguyên vươn mình của Dân tộc”.
“CÂY ĐÀN GHI TA ĐỊNH MỆNH” được Hoàng Đại Nhân chuyển thể thành truyện thơ. Cùng một chủ đề, chủ điểm tác phẩm nhưng để việc chuyển tải cảm nhận và cảm xúc tới người đọc được sâu hơn... Tác giả chia thành 2 phần (kỳ) mang “tiểu đề” khác nhau – “CÙNG NGÂN KHÚC NHẠC RUNG” và “ĐẸP MÃI MỐI TÌNH ĐẦU”.
Ban Biên tập Trường Sơn trân trọng cảm ơn tác giả Hoàng Đại Nhân và trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc Trường Sơn.
Truyện thơ:
CÂY ĐÀN GHI TA ĐỊNH MỆNH
(Chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của nhà văn Phạm Thành Long-
hội viên Hội Nhà văn Việt Nam- Chủ tịch Hội VHNT Trường Sơn).
Kỳ 1:
CÙNG NGÂN KHÚC NHẠC RUNG
Cái Gò Yêu có từ bao đời trước
Nó nằm ngay chênh chếch phía bìa làng
Khu Gò Yêu chứa bao điều huyền thoại
Rừng Lộc vừng xanh ngắt lúc thu sang.
Bà ngoại của Hoa Lê thường vẫn kể
Khu gò này ngày trước gọi Gò Hoa
Mùa Lộc vừng, hoa rụng hồng mặt đất
Nơi hẹn hò bao đôi lứa hoan ca
Ông bà ngoại từng ra đây hò hẹn
Nơi kết duyên bao trai gái trong làng
Tên Gò Yêu được đổi từ thuở ấy
Hẳn muôn đời, tên sẽ mãi còn mang.
***
Cũng nơi đây, chuyện mười hai tháng trước…
Nay Hoa Lê trở lại với Gò Yêu
Cô chọn đúng gốc Lộc vừng năm ấy
Dưới chân cô thềm hoa trải thật nhiều
Hoàng Lê ơi - đứa con yêu, bé bỏng
Con hiểu không, năm trước cũng nơi này
Bố gặp mẹ trong đêm thu thơ mộng
Hình hài con được tạo cũng tại đây.
Nhớ ngày ấy, Hoa Lê mười tám tuổi
Cô giỏi giang vốn xinh đẹp nhất làng
Vừa nhận giấy trúng tuyển vào đại học
Trường Ngoại thương nghe danh tiếng đã vang
Dù chưa có mảnh tình nào để kể
Mà bỗng nhiên “ma xui khiến” thế nào
Cô mạnh bước vào Gò Yêu vãng cảnh
Thảm Lộc vừng sắc hoa đỏ chênh chao
Ôm ghi ta, bàn tay cô nhẹ lướt
Một bài ca đã thuần thục bao ngày
Cô say đắm chơi “Bài ca hy vọng”
Tay gảy đàn, giọng cô hát thật hay
Tới trường đoạn “Đàn chim ơi… cất cánh…”
Hoa Lê dùng luôn cả bốn ngón tay
Cô vuốt lên sáu dây đàn như múa
Người lâng lâng… ánh trăng cũng như say
Bỗng đột ngột một chàng trai xuất hiện
Ngồi sát bên phía tay phải của cô
Quá run sợ: “Ôi hồn ma bóng quế”!
Buông đàn ra, cô hốt hoảng, sững sờ
Chàng trai vội lẹ làng lên tiếng nói:
Tôi Hoàng đây, chẳng phải quỉ ma nào
Là cháu ruột của chú tôi tên Lợi
Mới gặp nhau mà cô đã quên sao?
Ôi anh chàng Nguyễn Hoàng- người Hà Nội
Anh nói rằng vừa tốt nghiệp Ngoại thương
Ghé về quê để thăm nhà chú thím
Rồi vô Sài Gòn dấn bước thương trường
Hoa Lê rất ngỡ ngàng khi được biết
Mình cùng anh chung Đại học Ngoại thương
Hoàng nói nhỏ: “Mượn cây đàn em nhé”
Ôm trên tay, Hoàng lướt phím… du dương
Hoa Lê quá bất ngờ khi tận mắt
Cách Hoàng chơi điêu luyện đến vô cùng
Đoạn cao trào cả sáu dây rung chuyển
Hoa Lê nhìn mà xao xuyến trong lòng
Hoàng nhỏ nhẹ: “Mình có chung hai điểm
Cùng mê đàn và cùng học Ngoại thương”
Anh ngưỡng mộ trước một cô thôn nữ
Linh cảm rằng duyên nợ đã nặng vương
Hoàng xúc động, anh ôm lên khuôn mặt
Của Hoa Lê bằng tất cả hai tay
Nựng hai má của người con gái đẹp
Họ nhận lời yêu từ phút giây này
Trăng mười bảy lên cao, đêm sáng quá
Cơn gió thu nhẹ lướt, dịu vô cùng
Họ ôm nhau cho tỏa lan hơi ấm
Tim hai người cùng ngân khúc nhạc rung
Đôi môi họ tìm nhau trong hơi thở
Nụ hồn nồng, họ dành trọn cho nhau
Hoàng xiết chặt làm Hoa Lê ngộp thở
Sương rơi trên đầu mà họ có biết đâu
Rồi… điều gì đến, ắt là phải đến
Hoa Lê dâng trinh trắng tặng Nguyễn Hoàng
Cái trăm quý của một người con gái
Khi tuổi đời mười tám mới vừa sang.
***
Còn nữa…