Chùm thơ Tri ân tháng 7
Tg: Nguyễn Quốc Lập Hội VHNT Trường Sơn
LỜI THỈNH CẦU CỦA MẸ
(Kính tặng các Mẹ Việt Nam Anh hùng)
Mẹ ngồi đếm ánh sao rơi
Khuya rồi chẳng ngủ ngắm trời đổi ngôi
Mấy mươi năm đã qua rồi
Đêm nào cũng vậy lòng tôi thấm buồn.
Nghĩ mà dòng lệ tràn tuôn
Nhớ con, mắt Mẹ cạn nguồn từ lâu
Vẫn vang vọng mãi tiếng cầu
Mỗi lời thỉnh gọi một câu chuyện dài.
Nghe mà não ruột bi ai
Tiếng chuông và mõ điểm bài kinh sa
Mẹ đi khắp dải Sơn Hà
Tìm con trong tiếng quân ca khải hoàn.
Lễ mừng giải phóng hân hoan
Bước đi rầm rập của đoàn chiến binh
Tối nay Mẹ vẫn một mình
Mơ màng đợi ánh bình minh ửng hồng.
LỜI NÓI DỐI
Mẹ ngồi bậu cửa chờ con
Bao năm trông đợi mỏi mòn tấm thân
Tuổi cao sức khỏe kém dần
Lưng còng tóc bạc đôi chân yếu mềm.
Sợ buồn chẳng nói gì thêm
Thôi đành để bụng êm đềm yên vui
Mình tôi trăn trở bùi ngùi
Đắn đo suy nghĩ, tiến lui bao lần
Ra vào lưỡng lự đầu sân
Định rằng một tiếng...xa gần đến nơi
Dẫu sao cũng thật một lời
Không còn khó nghĩ chơi vơi tháng ngày.
Thế rồi mãi tới hôm nay!
Gặp nhau "mấy đứa" hỏi mày nói chưa
Khó khăn lắm chứ đâu vừa
Một lời nói thật như mưa suốt mùa.
Lên đồi ngắm bụi hoa mua
Cây cười, hay mẹ trách đùa con thôi
Hòa bình mấy chục năm rồi
Vẫn còn vọng tiếng...bạn tôi thì thầm.
VỌNG MÃI NGÀN NĂM
Nhìn xa xa phía chân trời
Dòng sông ánh bạc lả lơi ngút ngàn
Đường đi rẽ lối dọc ngang
Ghi vào lịch sử những trang sáng ngời.
Đạn bom khói lửa một thời
Những con tàu nhỏ chơi vơi giữa dòng
Bóng anh như khoảng trời đông
Dựng lên bao trái tim hồng hôm nay.
Tuổi đôi mươi, đã dạn dày
Quen từng con sóng đêm ngày vào ra
Rừng vàng biển bạc của ta
Mênh mông một cõi đảo xa nhớ bờ.
Đường mòn trên biển lập lờ
Trường Sơn rẽ lối bàn cờ ngược xuôi
Chiến tranh tàn phá tơi bời
Không sao ngăn nổi tiếng cười xa xăm.
Biển khơi nơi bạn tôi nằm
Sóng ôm đảo nhỏ ngàn năm vững vàng
Nhà giàn trước biển hiên ngang
Dương cao Cờ đỏ sao vàng tung bay.