"Quê nhà ơi!... Đông đã về trên phố" - TG: Nguyễn Bá Thuyết

Ngày đăng: 07:26 12/11/2020 Lượt xem: 250
QUÊ NHÀ ƠI!...
ĐÔNG ĐÃ VỀ TRÊN PHỐ
 
         Mùa đông đang về trước ngõ, sáng sớm đầu đông, trời chuyển gam màu tối, không gian yên tĩnh mơ màng, cảnh vật như còn chưa muốn cựa mình thức dậy, đang thiêm thiếp trong cái se lạnh mơn man của gió đông và mây lững lờ trôi. Nhẹ bước dọc con phố nhỏ, thả hồn mình lang thang cùng vẻ tinh khôi phảng phất trong hơi thở mùa đông hanh hao. Hơi lạnh đầu mùa se sắt, chạm khẽ vào thịt da, níu hồn người neo về với những hoài niệm, phảng phất chút ưu tư, mơ màng cùng những hàng cây, góc phố. Đất trời buổi lập đông mang vẻ khoan thai, trầm mặc, làn sương mơ màng, ẩm ướt dịu dàng lắng lại… Và, như đang chuẩn bị đón những tất bật náo nhiệt một ngày mới ngược xuôi. Trong ta đọng lại một vệt dài niềm thương nỗi nhớ khôn nguôi...
         Sóng đài truyền thanh phát giai điệu "em ơi mùa đông đến rồi đó..." ngân nga, luyến láy vấn vương dìu dặt, khơi gợi bao cảm xúc êm đềm dạt dào len lỏi trong tâm hồn. Khẽ lướt qua những góc phố loang lổ màu thời gian, dừng lại trước mái trường ghi dày dấu ấn tuổi thơ, lặng lẽ ngắm nhìn mưa giăng chéo xiên qua ánh đèn đường màu vàng, hướng mắt về phía biển. Đứng bên biển thời gian dường như trôi chậm lại, lặng nghe hơi thở của biển bình yên, lãng đãng gửi rung cảm về những hòn đảo xa xăm...

         Đêm qua, mùa đông về cho cảm nhận thật dịu nhẹ và êm đềm, thành phố như được trút bỏ những gánh nặng nhọc nhằn của một ngày để trở về với bình yên. Ta trải lòng cùng những ký ức xa xôi, để lặng lẽ sưởi ấm đêm đông bằng nỗi nhớ từ bao tháng ngày xưa cũ. Nhớ tuổi thơ với những mùa hoa cải nở dọc triền sông mênh mang nước, sắc vàng dân dã của loài hoa mộc mạc chân quê ấy thật quến luyến khó quên. Khói lam chiều lãng đãng mong manh, nhẹ tênh bay là là trên mặt sông tĩnh lặng, quấn quýt tỏa lan bên những rặng tre già ngơ ngác. Đứng bên bờ sông nghe lau lách phất phơ chiều gió lộng, những mùa đông êm đềm bến vắng, mẹ lặng lẽ ngồi giặt áo bên sông. Dáng mẹ liêu xiêu gánh gồng tần tảo, như cõng cả bóng hoàng hôn nặng trĩu ưu tư... Mùa đông như muốn nhắc nhớ, đưa ta về những tháng ngày gian khó cơm chia bát,  độn sắn nhiều hơn cơm của cái thời mới kết thúc chiến tranh. Với những đêm mưa ào ạt rơi xuống mái tranh đã cũ mục, le lói dột, được vá bởi mo cau và lá mía, từng cơn gió lạnh len xuyên vách vào tận thịt da rét buốt. Tiếng chuột chạy tìm kiếm thức ăn khắp nhà, ta giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya lòng xót xa nghe tiếng thở dài của mẹ cha. Căn nhà trống trải với những vết dấu mốc thời gian đọng lại trên vách tường vôi, loang lổ vết bàn tay trên cánh cửa cũ mòn. Tiếng tắc kè hòa trong tiếng mưa rơi tạo cảm giác não nề, hoang hoải. Những vất vả, gian truân đời mẹ cha có vị mặn mồ hôi hòa cùng nước mắt thầm rơi trong bao mùa đông buốt giá.
         Giữa mùa đông lao xao gió bấc, đôi khi chỉ một tiếng động nhẹ thôi như chiếc lá khô mỏng tênh lìa cành cũng đã đủ làm lòng người có cảm giác tiếc thương, luyến nhớ những tháng ngày xưa cũ. Hơi thở mùa đông như là chất xúc tác cho những nỗi niềm thương nhớ chớm nở trong tim, để khi đã đi qua bao trắc trở cuộc đời ta khựng lại mà lặng lẽ suy tư, chiêm nghiệm về con đường ta đã đi qua. Ta lắng nghe mùa đông thầm thì và đưa ta ùa về  những ký ức xa xưa đầy thân thương...
         Khi ta thấy nhiều hơn những cánh chim én chao liệng trên bầu trời âm u, ta khe khẽ gọi: Quê nhà ơi! Đông đã về trên phố!...
                                                          
Phố Tuy Hoà, mùa đông 2020
Nguyễn Bá Thuyết
Hội viên Hội VHNT Trường Sơn VN
ĐT: 0944258548

tin tức liên quan