Nụ hôn đầu - Họa thơ: Đậu Đình Châu

Ngày đăng: 05:49 12/05/2025 Lượt xem: 27
           NỤ HÔN ĐẦU
    Họa bài thơ “Nụ hôn đầu” của TG Trần Thanh viết năm 1966 trên đường Trường Sơn



 
Nụ hôn đầu anh dành tặng cho em
Người con gái giữa phút giây sinh tử
Vì Tổ quốc lên đường làm nhiệm vụ
Khoác trên mình quần áo mũ màu xanh
 
Không may mắn lá non sớm lìa cành
Ai đi qua chiến tranh đều thấu hiểu
Dù chiến công rất vẻ vang kỳ diệu
Nhưng tội ác gây đủ kiểu hung tàn
 
Bom đạn chúng làm thịt nát xương tan
Trong chiến trường luôn lầm than khói lửa
Người chiến sĩ vẫn kiên cường bám trụ
Nhìn cô gái quằn quại giữa chiến hào
 
Máu loang khắp người nhỏ nhắn xanh xao
Chân đứt lìa băng bó vào tạm bợ
“Đừng cứu em vì không còn kịp nữa”
Giọng của em chan chứa phút lâm chung
 
Sức cạn kiệt vài lời nói cuối cùng
“Hãy ôm em” người đang run lẩy bẩy
Tuổi của em mới vừa tròn mười bảy
Giữa chiến tranh đâu nghĩ tới yêu đương
 
Anh có thể…giúp… em…gái má hường…
Lời trong gió em nhắn thương gửi mẹ
Và muốn được… một lần hôn… thật khẽ
Nụ hôn đầu lặng lẽ đặt lên môi
 
Em toát lên như hé nụ cười tươi
Rồi lạnh dần trong tay người chiến sĩ
Nụ hôn đầu không dành người yêu quý
Mà tặng em người chiến sĩ kiên trung
 
Lòng dũng cảm đến hơi thở cuối cùng
Đất nước ta đã vui mừng chiến thắng
Cảm ơn em người con gái nhỏ nhắn
Đã viết lên trang sử rất hào hùng
 
Cùng cha anh những lớp lớp điệp trùng
Biết bao nhiêu anh hùng trong chiến đấu
Trong tim mình Tổ quốc luôn yêu dấu
Mãi ngàn đời nguyện phấn đấu hi sinh.
 
                            
Đậu Đình Châu
 
           
NỤ HÔN ĐẦU
      (Bài xướng được copy lại đăng trên mạng)
 
Nụ hôn đầu tôi không tặng người yêu
Mà tặng cho một người con gái
Mười bẩy tuổi bước qua thời vụng dại
Khoác trên mình chiếc áo màu xanh.
 
Những ai từng đi qua chiến tranh
Chắc biết những trận bom tọa độ
Cả cánh rừng tan hoang loang lổ
Sau trận bom hủy diệt bạo tàn.
 
Khi khói bom nồng nặc chưa kịp tan
Người còn sống ra khỏi nơi ẩn nấp
Không sợ hãi, không vội vàng hấp tấp
Tiếp tục làm nhiệm vụ được trên giao.
 
Trước mắt tôi dưới gốc cây Sao
Đang quằn quại một cô gái trẻ
Máu loang khắp tấm thân mảnh dẻ
Chân đứt lìa đã buộc chặt ga-rô.
 
"- Đừng... đưa... em đi, không... kịp...nữa... mô
Máu...đã cạn..., em... không còn... sức... nữa
Em... lạnh lắm... Hãy... ôm em... Em tựa
Em... nhờ anh... chuyển giúp... mẹ... vài lời...!!!"
 
Lời cuối cùng em nhắn mẹ qua tôi
Nghe thoảng như những lời của gió
"- Anh ơi..., em... người yêu... chưa có...
Phút... lìa đời... em muốn... được... anh hôn..."
 
Nụ hôn đầu tôi đặt giữa Trường Sơn
Em gái xung phong tuổi vừa mười bẩy
Đang lạnh dần trong tay tôi run rẩy
Mà trên môi thoảng nhẹ một nụ cười...
 

         Tác giả Trần Thanh

 
 

 
 
 
 

tin tức liên quan