Chùm thơ xuân của Hoàng Đại Nhân - Hội viên Hội VHNT Trường Sơn Việt Nam
--------------------------------------------------------------
CHÙM THƠ XUÂN CỦA HOÀNG ĐẠI NHÂN – TP HỒ CHÍ MINH
Chân dung tác giả
CÂY HOA SỮA GIỮA SÀI GÒN*
Kỷ niệm 50 năm Mậu Thân (1968- 2018)
Cây sữa trổ bông trên đường phố Sài Gòn
Trong nắng thu xôn xao từng nhánh lá
Hương hoa sữa ngọt ngào thơm lạ quá
Cứ nồng nàn dọc con phố đêm đêm
Nơi góc con đường Pasteur- Điện Biên
Một cây hoa nhìn dáng hình khác biệt
Khi bung nở, mùi hương thơm tinh khiết
Thường thấy người thiếu phụ đứng lặng yên.
…
Năm mươi (50) năm rồi, khi ấy… trong đêm
Đúng lúc giao thừa rộn vang pháo nổ
Rồi hàng loạt tiếng súng nhoằng chớp lửa
Trận chiến mở màn giữa Tết Mậu Thân
Cuộc giao tranh ác liệt đã tới gần
Quân giải phóng tấn công tòa đại sứ
Rồi hàng loạt mục tiêu bùng ánh lửa
Bạch Ốc điếng hồn trước một đòn đau.
Cha con ông bác sĩ núp trên lầu
Nhìn dưới phố cảnh giao tranh dữ quá
Nhiều chiến sĩ giải phóng quân gục ngã
Lại một anh vừa trúng đạn trọng thương
Ông cùng con chạy vội tới góc đường
Dìu chiến sĩ vô nhà, nhanh cứu chữa
Cô gái thông minh vội đi ra cửa
Đánh lạc hướng tìm khi bọn lính bủa vây.
Suốt một tuần, ông dang rộng vòng tay
Dồn tâm huyết cứu chữa người chiến sĩ
Và cô gái chăm sóc anh tỉ mỉ
Từng miếng ăn tới giấc ngủ an lành
Người chiến binh đã hồi phục khá nhanh
Ngày thứ tám, anh trở mình tỉnh dậy
Chợt ngỡ ngàng trước mắt anh bỗng thấy
Cô gái đẹp xinh cúi xuống nhìn mình
Cô chợt nghe người chiến sĩ- thương binh
Giọng cầu khẩn: “Nhờ cô nhanh giúp đỡ
Trong túi ba lô một hạt mầm đã nở
Cô hãy trồng nơi đường phố hôm qua”.
Sau ba tuần vết thương đã liền da
Tình cảm họ đã đậm đà… thắp lửa
Đêm chia tay họ trao nhau lời hứa
Hẹn ngày về khi cây sữa trổ bông.
…
Rồi anh hy sinh nơi mặt trận miền Đông
Kịp để lại một mầm xanh sự sống
Cây hoa sữa- một niềm tin ước vọng
Sẽ nở hoa trên đường phố Sài Gòn.
Nghe chuyện anh càng cảm động nhiều hơn
Chàng sinh viên trường Bách Khoa Hà Nội
Ngày lên đường, ngoại tặng anh một gói
Hạt giống cây hoa sữa của Hà Thành
Bà ngoại ân cần nhắc nhở riêng anh:
- “Hãy gieo hạt mỗi vùng con bước tới
Lỡ chẳng may…, ngoại sẽ theo tiếng gọi
Của mùi hoa, tìm tới chỗ con nằm”.
…
Năm mươi năm rồi… ai có dịp ghé thăm
Góc đường ấy- nơi có cây hoa sữa
Người thiếu phụ, tóc bạc hơn quá nửa
Vẫn yêu cây như yêu mối tình đầu.
Sài Gòn, 12/2018
------------------------------------
* Truyện thơ được chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên
của nhà văn Hoài Hương đăng trên VĂN NGHỆ QUÂN ĐỘI, số 881, tháng 11/2017.
HẸN NGÀY MAI ANH NHÉ
Tết này anh không về
Em cũng không nghỉ phép
Nhưng mùa xuân vẫn đẹp
Dù chúng mình xa nhau
Tết này anh ở đâu
Để thiệp xuân em tới
Ơi cái tên biên giới
Rạo rực trong lòng em
Miền Tây em chưa quen
Việt Bắc em chưa tới
Nhưng nghĩ về biên giới
Em như thấy rất gần
Hoa đào nở mừng xuân
Hoa mai vàng đón Tết
Mùa xuân trên đất Việt
Bạt ngàn một màu xanh
Xuân này vẫn xa anh
Tận hai đầu thương nhớ
Cho dù trong cách trở
Vẫn ngàn lần yêu thương
Anh đang giữ biên cương
Cho rừng đào thắm nở
Yêu quê hương xứ sở
Súng anh càng chắc tay
Mình tạm xa xuân này
Hẹn ngày mai anh nhé
Ngày mai trên quê mẹ
Đón anh về bên em.
MÙA HOA ĐÀO NHỚ ANH
Hoa đào rộ nở mừng xuân
Thoảng nghe trong gió lời ngân ngọt ngào
Một vùng biên giới núi cao
Thắm bông mơ trắng bên đào hồng tươi
Thương anh canh giữ đất trời
Đêm rừng biên giới, sương rơi lạnh lùng
Đường tuần tra dưới tán rừng
Bên dòng thác đổ giữa vùng non cao
Thương anh trải lắm gian lao
Quê nhà em vẫn khát khao đợi chờ
Anh về cho thỏa ước mơ
Cùng em viết tiếp bài thơ chung tình
Mùa xuân nắng sớm lung linh
Yêu anh giữ vẹn mối tình sắt son.
MỘT DẤU MỐC SON
Cuối tháng Tư cái nắng vẫn gắt gay
Khi hàng phượng đã điểm chùm bông đỏ
Nghe tiếng ve râm ran theo ngọn gió
Trời Sài Gòn xanh bát ngát tầng cao
Đi giữa phố phường mà lòng cứ nao nao
Chợt nhớ mùa xuân bốn ba (43) năm trước
Những đại quân tiến ào ào như nước
Một mục tiêu quyết giải phóng Sài Gòn
Chiến thắng lẫy lừng- một dấu mốc son
Quét sạch giặc thù, non sông một dải
“Tiến về Sài Gòn” bài ca vang mãi
Khúc quân hành của người lính Trường Sơn
NGÔI SAO TRÊN ĐIỂM CHỐT VỊ XUYÊN
Người lính nằm trên điểm chốt trong đêm
Ngước trời cao kiếm ngôi sao đẹp nhất
Ngôi sao- mắt em ánh nhìn chân thật
Sáng trong đêm, luôn chia sẻ cùng anh
Bầu trời đêm muôn vạn ánh sao xanh
Vẫn nhận ra em- ngôi sao bé bỏng
Chắc nhớ anh nên vẻ nhìn trông ngóng
Thức cùng anh canh giữ đất biên thùy
Ngôi sao trong đêm sao cứ nghĩ suy ?
Cứ lấp lánh, cứ nhìn anh trăn trở
Em thương ơi- ngôi sao xa hãy nhớ
Trên điểm cao này anh luôn hướng về em.
THĂM MẢNH ĐẤT BIÊN CƯƠNG
Em lại lên thăm mảnh đất biên cương
Nơi biên giới với trập trùng đá núi
Nơi thiêng liêng nghe tiếng lòng vẫn gọi
Bởi một thời tuổi trẻ đã từng yêu
Hà Giang ơi, đỉnh núi sẫm mây chiều
Nghe hơi lạnh từ đỉnh cao Lũng Cú
Mã Pì Lèng - nơi cổng Trời gió hú
Càng thêm thương hơi ấm giữa non ngàn
Mùa xuân về bừng nở cả rừng ban
Cánh tránh xóa, nhụy thắm vàng thương nhớ
Rừng biên cương - một đời em mắc nợ
Một nhành ban trong nắng giữa nương ngàn
Cuối xuân rồi, băng giá cũng vừa tan
Em lại ngược lên thăm vùng biên giới
Trận địa xưa, nghe con tim mách gọi
Nhành ban rừng bên mâm pháo ngày xưa.
HỒN CÁC ANH ĐÃ HÓA THÀNH MÂY TRẮNG
Kính tặng các CCB Sư đoàn 341 Anh hùng
Nghĩa trang Bình Long một sáng cuối năm
Khi mặt trời đã rạng ngời ánh nắng
Nơi các anh nằm- vùng đồi tĩnh lặng
Tiếng chim ca trong gió- khúc nhạc ngân.
chúng tôi từ thành phố viếng thăm
Những đồng đội từng một thời chia lửa
Những người lính, nay không còn trẻ nữa
Nhưng con tim vẫn rộn nhịp quân hành
Bốn ba (43) năm rồi mãi nhớ các anh
Trong trận chiến, ta tiến về thành phố
Máu đã đổ khắp mặt đường quốc lộ
Xương đã rơi khi trận thắng cận kề.
Buổi sáng hôm nay chúng tôi trở về
Trận địa cũ trong nghĩa tình đồng đội
Nhìn hàng mộ bia nghe lòng đau nhói
Bốn ba năm rồi, anh mãi tuổi hai mươi
Để hôm nay Tổ quốc mãi đẹp tươi
Cho Hớn Quản- Bình Long ngời sức sống
Quốc lộ mười ba (QL13) thênh thang mở rộng
Nhớ ơn anh- những liệt sĩ anh hùng
Chào các anh- những người lính kiên trung
Đã ngã xuống vào trước giờ toàn thắng
Hồn các anh đã hóa thành mây trắng
Thành ngọn gió lành trên đất mẹ yêu thương.
NGƯỜI ĐỒNG ĐỘI THÂN YÊU
Kính tặng người anh- Nhà giáo- Thương binh Bùi Tập Truyện
Gặp lại anh- người đồng đội năm xưa
Đã cùng sống qua một thời đạn lửa
Thừa bom đạn mà cơm thường thiếu bữa
Củ khoai mì, cọng rau dớn sớt chia
Khúc quân hành vẫn rộn rã bước đi
Qua những mùa mưa thác gầm lũ cuốn
Dòng Pô Cô mênh mang con sóng cuộn
Mùa mưa rừng cứ dai dẳng triền miên
Những tháng mùa khô rừng núi Tây Nguyên
Nắng chói chang giục Pơ lang thắp lửa
Con hoẵng đêm đêm tác... xa ngoài cửa
Cái lạnh run người, tê buốt thịt da
Rồi chiến tranh ác liệt cũng đi qua
Ngày toàn thắng, anh trở về quê mẹ
Mười năm rừng sâu, qua thời tuổi trẻ
Ngày trở về, anh- người lính thương binh
Vất vả gian nan ngày mới thanh bình
Buông cây súng, anh trở về bục giảng
Lại thức đêm đêm với trang giáo án
Trải lòng mình trước ánh mắt em thơ.
Gặp lại anh, xúc động đến vô bờ
Người đồng đội từng vào sinh ra tử
Người chiến binh qua một thời đạn lửa
Nay bên nhau nâng chén rượu nghẹn ngào
Về bên anh, ôi cảm động xiết bao
Trong men rượu, nghe hương rừng gió núi
Nghe như bão Tây Nguyên đang nổi
Tự lòng mình- ơi đồng đội thân yêu.
HOA BAN THẮM BIÊN CƯƠNG
Tặng Kim Hương- nữ Bác sỹ quân y
Đến hôm nay anh mới hiểu ngọn ngành
Biết em yêu cành hoa ban màu trắng
Một kỷ niệm của tình yêu thầm lặng
Mối tình đầu trong trận chiến năm xưa…
Cành hoa ban rực rỡ dưới nắng trưa
Người lính trẻ ngắt vội vàng trao tặng
Chẳng dám nói, chỉ nhìn nhau thầm lặng
Mặc con tim vang nhịp đập rộn ràng
Giữa trận tiền giờ phút quí hơn vàng
Chia tay vội, anh phải về khẩu đội
Hiểu cho anh, dù anh chưa dám nói
Đã thương rồi, đôi mắt nói nhiều hơn.
Kỷ niệm xưa biết em vẫn đau buồn
Khi người thương ra đi không kịp nói
Đời lính chiến thì lúc nào cũng vội
Khi kẻ thù đang từng phút lấn sang.
Đến hôm nay cuộc sống đã sang trang
Hoa ban nở khắp cánh rừng biên giới
Đất nước mình đã sang trang sử mới
Máu bạn em đã tô thắm màu cờ
Viết đi em - viết tiếp những bài thơ
Hoặc em khóc cho vơi đi thương nhớ
Người đồng đội với cành ban một thủa
Đã hóa thành HOA BAN THẮM BIÊN CƯƠNG.
TÊN ĐỒNG ĐỘI HÓA LỜI THƠ
(Viết cho ngày TBLS (27 tháng 7)
Qua mỗi năm đồng đội gặp nhau
Kỷ niệm ngày của đoàn quân chiến thắng
Những mái tóc thêm nhiều sợi trắng
Da sạm đen sương gió chiến trường
Ta từng qua trên khắp nẻo đường
Bao trận đánh mới về tới đích
Bao xương máu trên đường xung kích
Phút giây này, nhớ phút giây qua
Phút nghẹn ngào nhớ đồng đội của ta
Đứa nằm lại nơi cánh rừng biên giới
Đứa ngã xuống khi tiến vào thành nội
Bỏ lại sau lưng hoài bão, mộng mơ
Máu bạn tôi tô thắm ngọn cờ
Để Độc lập - Tự do thành hiện thực
Để chiến tranh mãi lùi vào ký ức
Đồng đội tôi đã vẹn câu thề
Tiếng sáo diều vi vút triền đê
Đàn em nhỏ sớm chiều tới lớp
Người lính già mỗi lần hội họp
Vẫn nhắc tên đồng đội của tôi
Nắng quê hương xanh ngát nương đồi
Tôi đến nghĩa trang thắp nén nhang tưởng nhớ
Hàng bia trắng làm tim tôi nghẹn thở
Trong khói nhang- tên đồng đội hóa lời thơ.
GẶP LẠI BẾN SÔNG QUÊ
(Viết cho ngày 06/12 và ngày 22/12 lịch sử)
Ta lại về đây với bến sông quê
Về với tuổi thơ một thời nhung nhớ
Về với dòng sông một thời mắc nợ
Từng hẹn em, ta nối nhịp đôi bờ
Yêu sông quê qua câu hát lời thơ
Ngày xa cách ta gửi hồn theo gió
Trường Sơn ơi hiểu lòng ta một thuở
Nỗi nhớ ngập tràn trong mỗi giấc mơ
Con sông quê luôn xanh thắm đôi bờ
Với lũy tre xanh với đồng lúa biếc
Những người bạn yêu thương thân thiết
Lại về đây tay xiết chặt bàn tay
Tuổi đã già mà tính vẫn thơ ngây
Cứ nhắc chuyện tắm sông thời còn đi học…
Vui gặp bạn mà bỗng nhiên bật khóc
Thương bạn mình còn nằm lại Trường Sơn
Đồng đội ơi ! Ta biết nói gì hơn
Cùng bên nhau nơi dòng sông kỷ niệm
Dòng sông quê trăm thương ngàn mến
Tháng năm qua, dấu ấn chẳng phai mờ.
VỀ QUẢNG TRỊ NGƯỜI ƠI
(Bài thơ đã được Đại tá- Nhạc sĩ Vũ Như Thường phổ nhạc)
Em có về Quảng Trị với anh không ?
Miền đất thân thương bao mùa nắng gió
Mảnh đất kiên trung thắm dòng máu đỏ
Nơi cổ thành tiếng súng vọng ngàn xa…
Hãy ghé thăm dòng Bến Hải hiền hòa
Đậm dấu tích một dòng sông lịch sử
Đã qua rồi, thời đạn bom khói lửa
Nay dịu êm nghe sóng vỗ cửa Tùng
Rồi ghé thăm dòng Thạch Hãn kiên trung
Dòng nước biếc chứa bao điều huyền thoại
Dòng sông lửa - chiến công vang vọng mãi
Nơi “Đáy sông còn đó bạn tôi nằm”*
Nghĩa trang Trường Sơn, em nhớ ghé thăm
Hãy thắp nhang khu tượng đài tưởng niệm
Niềm xúc động dâng trào khi bước đến
Hơn chục ngàn liệt sĩ trắng hàng bia
Những chàng trai từ khắp các miền quê
Đã nằm xuống cho non sông một dải
Tuổi hai mươi, các anh còn sống mãi
Như Trường Sơn mây trắng nắng vàng bay
Quảng Trị hôm nay cuộc sống đổi thay
Đồng xanh lúa đang chờ mùa gặt mới
Cảng Cửa Việt vươn tầm xa đi tới
Cầu Hiền Lương nâng nhịp bước đôi bờ
Đakrông đẹp xinh như một bài thơ
Một dòng sông ẩn chứa nhiều huyền thoại
Về Quảng Trị một lần là nhớ mãi
Mảnh đất thiêng, tiếng vọng gọi ta về.
---------------------------------------
* Câu thơ của Lê Bá Dương