CHÙM THƠ CỦA NGUYỄN TẤT ĐÌNH VÂN
VẤN VƯƠNG CÕI LÒNG
Bâng khuâng ký ức Trường Sơn
Núi non trùng điệp... mây vờn tóc mai
Đôi mươi mười tám trẻ trai
Hành quân hối hả... hát bài quê hương
Gặp bao đồng đội yêu thương
Nụ cười ánh mắt còn vương tơ lòng
Rì rào con suối xanh trong
Con đường khấp khểnh đi vòng núi cao
Gió ngàn rung lá lao xao
Qua đèo chống gậy .. vắt nhào bám chân
Ùng ầm bom đạn xa gần
Đoàn quân vội vã hành quân " Cổng Trời"
Tuyến đường đi đến nơi nơi
Trường Sơn đánh giặc một thời xông pha
Lối xưa còn mãi trong ta
Nghĩa tình đồng đội thiết tha mặn nồng...
Bao người còn mãi ngóng trông
Tóc ta tuyết phủ ... vẫn không trở về
Bạn còn nằm lại sơn khê
Tôi người may mắn đã về quê hương
Tháng năm dài nỗi nhớ thương
Trái tim thổn thức... vấn vương cõi lòng...
NHẶT KHÚC CA DAO
Võng bà ru cháu ... à ơi...
Đưa về kỷ niệm một thời chiến tranh
Anh nằm trên võng áo xanh
Hát bài Quan Họ quê anh mang vào
Bỗng dưng bom nổ lộn nhào
Nụ cười tiếng hát khuất vào rừng xanh
Núi rừng ôm bóng hình anh
Quê nhà ... bà , cháu...mong manh tìm người
Anh còn trẻ mãi đôi mươi
Mẹ càng còng sọm, da mồi, tóc sương
Niềm riêng muôn nỗi vấn vương
Nhớ thương đồng đội chiến trường bên nhau
Đương vui ... dây đứt đàn bầu
Tôi về... anh ở... chia nhau đôi đường
Vẫn ôm mơ mộng ... kiên cường
Lời thề son sắt quê hương vẹn tròn
Đường quân chân cứng đá mòn
Anh yên nghỉ... tôi vẫn còn "chênh chao"
Tôi xin nhặt khúc ca dao
Gói vào thương nhớ gửi vào cho anh
Anh vui với núi rừng xanh
Quê hương non nước ngọt lành ... nhớ ơn
TRƯỜNG SƠN NGÀY ẤY
Đường chiều nghiêng bóng cây đa
Khi quên , lúc nhớ, dần già nhớ quên
(Ở đời có phút lên tiên
Có khi chìm nghỉm giữa miền vực sâu )
Lãng vui lại nhớ niềm đau
Trường Sơn vấn giải khân mầu mây bông
Vượt sông xô sóng bềnh bồng
Băng đèo chân bước chênh chông
nghiêng đèo
Quên sao đàn muỗi vắt theo
Bom cày đạn sới sớm chiều Trường Sơn
Ngủ trong tọa độ chập chờn
Thèm rau , đói khát, rét cơn sốt rừng
Pháo sáng Mỹ (địch) thả sáng chưng
Đường quân vội vã lá rừng vẫy reo
Đọt măng, cơm vắt lưng đèo
Mưa chan chan nước, nắng thiêu cháy mùa
Đồng đội dần mỗi ngày thưa
Người đi hôm trước người vừa mới đi
Bỏ quên cái tuổi xuân thì
Đi không kịp nói, mải đi không về ! ! !
Ta còn vết đạn tái tê
Bóng nghiêng nghiêng bóng miền quê chiều về
Tiếng cười con trẻ hả hê
Mùa xuân non nước tràn trề hương hoa
Trường Sơn ngày ấy hôm qua
Đã vào huyền thoại câu ca dao đời !!!
Nguyễn Tất Đình Vân
Hội viên VHNT Trường Sơn VN