THƠ NGUYỄN TẤT ĐÌNH VÂN
TIẾNG ĐÀN HÀNH QUÂN
NÚI liền núi rừng xanh rừng
RỪNG cây sen lá người đừng quên nhau
BOM xưa khói lửa trên đầu
LẶNG đi ... anh vẫn cho nhau tiếng đàn
GIẶC thù bom tấn Na Fan
TAN hoang rừng núi ngút ngàn máu xương
DÒNG người " lấy lại quê hương"
SÔNG sâu núi thẳm còn vương vấn người
MÃI còn lộc nẩy xanh tươi
VỌNG trên vách núi nói cười chiến binh
TIẾNG tơ tiếng trúc tiếng tình
ĐÀN anh réo rắt hết mình cho thơ
HÀNH trình đi đến ... mộng mơ
QUÂN dân thắng lợi phất cờ hân hoan
NÚI RỪNG BOM LẶNG GIẶC TAN
DÒNG SÔNG MÃI VỌNG TIẾNG ĐÀN HÀNH QUÂN.
ĐƯỜNG MÒN LỊCH SỬ
ĐƯỜNG qua rừng núi " không dân"
MÒN theo năm tháng bàn chân quân hành
LỊCH ngày đêm dẫu đi nhanh
SỬ vàng non nước ghi danh muôn đời
SANG sông vượt núi qua rồi
TRANG thơ nét mực sáng ngời nước non
THÀNH đồng Tổ Quốc sắt son
ĐƯỜNG mang tên Bác mãi còn nhớ thương
HUYỀN em cô gái mở đường
THOẠI thần người lính chiến trường Việt nam
VẺ mầu áo nhuộm sắc chàm
VANG ngân dòng suối cung đàn ngàn năm
NƯỚC non ngàn dặm vươn tầm
NHÀ cao đường tuyến "xưa hầm" xuân sang
ĐƯỜNG MÒN LỊCH SỬ SANG TRANG
THÀNH ĐƯỜNG HUYỀN THOẠI VẺ VANG NƯỚC NHÀ.
Nguyễn Tất Đình Vân
Hội viên Hội VHNT Trường Sơn VN